Vệ Tiểu Trì siết chặt cây bút trong tay, từ tốn nói: "Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?"
"Ra đây." Khương Trạm dừng một chút rồi lại nói: "Vệ Tiểu Trì, cậu ra đây đi."
Đây là lần đầu tiên Vệ Tiểu Trì nghe Khương Trạm gọi thẳng tên mình, hơi ngẩn người nhưng vẫn không nói gì.
Một lúc sau, Vệ Tiểu Trì nghe anh nói: "Tôi muốn gặp cậu."
Hàng mi khép hờ của Vệ Tiểu Trì khẽ rung động, mím chặt đôi môi không chút huyết sắc.
"Cậu ra đây đi."
Giọng nói trầm thấp của alpha vang vọng trong đêm tối mang theo sự cố chấp khó hiểu, còn pha lẫn chút ấm ức.Vệ Tiểu Trì mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, vừa bước ra cổng khu chung cư đã nhìn thấy Khương Trạm đang đứng đợi ở đó.
Anh mặc bộ đồ thường phục màu xám tro, phom dáng thẳng thớm tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon của alpha, đôi chân dài không tưởng đi đôi giày thể thao trắng để lộ phần mắt cá chân đẹp đẽ.
Vừa chạm phải đôi mắt đen láy kia, Vệ Tiểu Trì bèn dời tầm mắt đi, đứng yên tại chỗ và giữ khoảng cách với Khương Trạm.
Cậu đẩy gọng kính, khẽ hỏi: "Muộn thế này rồi có chuyện gì sao?"
Khương Trạm không trả lời, chỉ tiến lên hai bước nhét một thứ vào lòng Vệ Tiểu Trì.
Đó là một cái cặp sách rất nặng, Vệ Tiểu Trì ôm trong lòng mà cảm thấy nặng trĩu khiến cánh tay sà xuống..... Đây là cái gì?
Cổng khu chung cư chỉ có một ngọn đèn đường vàng vọt, bóng đổ xuống khuôn mặt tuấn tú của alpha, anh cúi đầu đá những vết nứt loang lổ trên mặt đường, lúng túng nói: "Tặng cậu đấy."
Thứ này ít nhất cũng phải nặng ba bốn ký, tuy không biết bên trong là gì nhưng Vệ Tiểu Trì không muốn nhận quà của anh nữa.
Càng nhận mắc nợ càng nhiều.
"Cảm ơn." Vệ Tiểu Trì trả cặp sách lại cho Khương Trạm: "Nhưng không cần đâu, tớ không thiếu gì cả."
Khương Trạm lại dúi cặp sách vào lòng Vệ Tiểu Trì, còn ấn cả mu bàn tay Vệ Tiểu Trì xuống không cho cậu đẩy qua đẩy lại nữa.
Vệ Tiểu Trì buộc phải ôm cặp sách, nhìn bốn ngón tay trên mu bàn tay mình... Ngón tay của Khương Trạm thon dài rõ ràng, móng tay phủ một lớp ánh đèn da cam.
Ngón trỏ không yên phận mà cào nhẹ lên mu bàn tay Vệ Tiểu Trì, cách một chốc lại cọ một cái cứ như học sinh tiểu học ấu trĩ đang cố thu hút sự chú ý của người khác.
"Tôi chưa từng nói." Khương Trạm chợt lên tiếng.
Giọng điệu anh gượng gạo: "Tôi chưa từng nói, mùi trên người cậu... khó ngửi."
Nếu không phải vẻ mặt anh cứng đờ và lúng túng thì câu này nghe chẳng khác gì đang ngụy biện.
Vệ Tiểu Trì im lặng, cuối cùng cậu cũng biết lý do vì sao Khương Trạm lại đến tìm mình vào lúc nửa đêm, chắc là vì chuyện xảy ra trên sân thượng ban sáng.
Cảm xúc trong lòng Vệ Tiểu Trì lúc này thật khó diễn tả.
Khương Trạm chủ động tìm đến vì chuyện này chứng tỏ anh không hề cố ý sỉ nhục, chỉ có thể trách bản thân Vệ Tiểu Trì xui xẻo khi mang một loại pheromone như vậy mà thôi.
"Không liên quan gì đến cậu."
Bộ quần áo rộng thùng thình trùm lên người omega khiến cậu trông gầy gò, xanh xao và hơi co quắp.
Vệ Tiểu Trì khẽ lắc đầu mang theo sự cẩn trọng thường thấy: "Mùi valerian thật sự không dễ ngửi."
Trái tim Khương Trạm như bị thứ gì đó đâm vào, cơ thể căng cứng đến cực điểm, hai mảnh xương bả vai cong như lưỡi dao ở sau lưng dường như muốn xé rách làn da để trồi ra.
Anh nhìn Vệ Tiểu Trì, hô hấp dồn dập, mí mắt nhăn lại sâu hoắm, đồng tử co rút không ngừng tựa như con ngươi dã thú và co thành một đường thẳng, sống mũi thẳng tắp trong vài giây ngắn ngủi đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!