Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi

Nghe rõ lời Vệ Tiểu Trì nói, con ngươi đen láy của alpha co rút dữ dội, đứng chôn chân tại chỗ như bức tượng.

Vệ Tiểu Trì không muốn để ý đến anh, cúi đầu bỏ đi.

Khương Trạm đang ngỡ ngàng nhưng phản ứng cơ thể lại vô cùng nhanh nhạy, tóm lấy cổ tay Vệ Tiểu Trì.

Anh nhìn omega rõ là đang tức giận, yết hầu chuyển động, lồng ng. ực phập phồng không yên, vừa bồn chồn vừa hoảng loạn.

Vừa rồi có một khoảnh khắc Vệ Tiểu Trì rất muốn trả hết tiền lại cho Khương Trạm... Cậu cảm thấy pheromone của tôi khó ngửi, tôi cũng chả muốn cậu ngửi ấy chứ.

Nhưng Vệ Tiểu Trì chỉ nghĩ vậy thôi chứ người nghèo thì làm gì có tư cách nói đến cốt khí và lòng tự trọng.

Cho dù cậu vét sạch tiền tiết kiệm ra trả cho Khương Trạm thì cũng chẳng đáng là bao so với số tiền đối phương đã tiêu cho cậu, căn bản là vô ích.

Hơn nữa không thể động vào số tiền ấy, đó là học phí đại học mà Vệ Tiểu Trì dành dụm cho bản thân, từng đồng từng cắc đều là mồ hôi nước mắt của cậu.

Thật ra nghĩ kỹ thì Khương Trạm nói cũng không sai, mùi valerian đúng là không dễ ngửi, anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, khác hẳn với sự trêu chọc đầy ác ý của Phương Trị Tín.

Vệ Tiểu Trì gạt tay Khương Trạm ra, cụp mắt không nhìn anh, "Mấy ngày tới cậu đừng tìm tớ... đợi hormone ổn định tớ sẽ phụ đạo cho cậu."

Vệ Tiểu Trì không phải kiểu người thích gây phiền phức cho người khác, nhận ra ai đó không thích mình thì cậu sẽ lập tức tránh xa người đó, không vô duyên vô cớ quấn lấy họ để rồi làm người ta khó chịu.

Tiền cậu nợ Khương Trạm vẫn phải trả, nhưng chỉ có thể trả bằng công sức chứ tiền thì cậu không có.Giờ giải lao kéo dài ba mươi phút, Vệ Tiểu Trì trở về lớp khi còn hơn mười phút nữa mới vào học.

Học sinh mấy dãy bàn cuối túm tụm lại chơi game, hàng đầu thì từng cặp trò chuyện to nhỏ, ngoài cửa còn có mấy học sinh lớp khác đến mượn đồ.

Vệ Tiểu Trì lách qua bọn họ đi về chỗ ngồi của mình, bị người khác đụng vào vai khi ngang qua lối đi.

Ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Dương, Vệ Tiểu Trì vội vàng nhường đường cho cậu ta, khẽ nói, "Xin lỗi."

Hứa Dương nhìn cậu, nhíu mày nhưng không nói gì, cứ thế lướt qua Vệ Tiểu Trì đi ra khỏi lớp.

Hứa Dương đi rồi, Vệ Tiểu Trì lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, lục điện thoại trong cặp ra rồi lên mạng tra cứu thông tin liên quan đến valerian.

Lần trước cậu xem không kỹ mà chỉ lướt sơ qua, lần này đọc kỹ từng chữ.

Hoa valerian khá thanh nhã xinh đẹp, từng chùm nhỏ xếp thành tán trông có phần giống hoa cẩm tú cầu.

Nhưng rễ cây rất khó ngửi, có mùi ẩm mốc nồng nặc.

Vệ Tiểu Trì giơ cổ tay lên, cúi đầu ngửi thử nhưng không ngửi thấy gì cả, AO không nhạy cảm với mùi hương của chính mình, dù khó ngửi đến đâu bọn họ cũng không thể nhận ra.

Vệ Tiểu Trì thở dài buông tay xuống.

Valerian là thực vật thảo mộc, có tác dụng thư giãn và hỗ trợ giấc ngủ, bách khoa toàn thư còn nói chó mèo rất thích ngửi mùi valerian.

Thảo nào từ nhỏ cậu đã được chó mèo yêu thích đến vậy, hóa ra là do pheromone của cậu có chứa mùi hương mà chúng thích.

Hoa valerian thơm thật, nhưng từ phản ứng của Khương Trạm thì hẳn mùi hương trên người cậu là mùi rễ valerian.

Vệ Tiểu Trì cất điện thoại và gục xuống bàn.

Hầu hết các omega khác đều thơm tho dễ chịu, tại sao cậu luôn xui xẻo như vậy, đã phân hóa thành omega mà còn dính phải pheromone có mùi thế này.

Vệ Tiểu Trì vùi mặt vào khuỷu tay... Thà không phân hóa còn hơn, vừa tốn kém lại bị alpha ghét bỏ.Khương Trạm ra ngoài từ giờ ra chơi tiết thứ hai rồi không quay lại nữa, đến khi chuông vào học vang lên vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Tiết thứ ba là giờ của Diêm Hân, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp A7, vừa vào lớp đã thấy chỗ ngồi bên cạnh Hàn Tử Ương trống không.

Diêm Hân đi đến bục giảng, đôi lông mày thanh tú sắc sảo nhướng lên, "Hàn Tử Ương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!