*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo gần đây đội bóng rổ có một quy tắc bất thành văn
- Yêu quý sinh mạng, tránh xa Vệ Tiểu Trì.
Từ nửa tháng trước, địa điểm phụ đạo chuyển từ nhà Lý Tùy Lâm đến trường, mỗi ngày sau giờ học Vệ Tiểu Trì đều vừa làm bài tập vừa đợi bọn Khương Trạm tập huấn xong.
Các thành viên khác trong đội bóng rổ dần quen mặt với cậu học sinh giỏi khiêm tốn này, khi đó họ cũng mơ hồ cảm thấy Khương Trạm đối xử với nhóc beta này không giống bình thường.
Giờ thì rõ như ban ngày rồi!
Chỉ cần mắt không bị mù thì bất cứ ai cũng có thể nhìn ra Khương Trạm đang rơi vào lưới tình đơn phương.
Đương nhiên cũng có vài người mang filter dày ba mét, ngoan cố cho rằng là do beta thảo mai quyến rũ trước khiến anh Trạm của họ dần dần sa vào, trở thành nô lệ của tình yêu.
Hai ngày nay, chỉ cần Khương Trạm ở cạnh Vệ Tiểu Trì thì bầu không khí xung quanh đều trở nên nhớp nháp, tỏa ra mùi chua của tình yêu.
Trớ trêu thay hai người trong cuộc lại chẳng hề nhận ra, nhất là Khương Trạm, rõ ràng là thích chết đi được nhưng trước mặt omega lại luôn thích tỏ vẻ.
Anh như một con mèo quý tộc, đến mùa lại thèm được người khác vu. ốt ve nhưng lại kiêu ngạo không chịu nói ra, chờ đợi người ta chủ động vuốt lông mình.
Ngờ đâu đối phương lại không bắt được tín hiệu, anh có không chịu cũng đành phải hạ mình xuống, chỉ có thể ngẩng đầu cọ tới.
Vẻ mặt vừa tự phụ vừa ấm ức trông cứ buồn cười làm sao.Khi kết thúc buổi tập huấn đã là 7 giờ 10 phút, ánh chiều tà ráng hồng phủ xuống nhuộm đỏ sân bóng rổ.
Omega ngồi sát cột đèn làm bài tập, đỉnh đầu cậu được hắt lên một vầng hào quang đẹp đẽ khiến đường nét gương mặt mềm mại.
Alpha kiêu ngạo chen chúc bên cạnh cậu, đôi chân dài thon gọn khoanh lại, dần ngả người tựa vào vai omega.
Vệ Tiểu Trì bỗng cảm thấy bên tai ngưa ngứa, ngẩng đầu nhìn Khương Trạm.
Biểu cảm Alpha lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt như thể chẳng có gì xảy ra.
Vệ Tiểu Trì ngẩn ngơ gãi nhẹ chỗ ngứa, không để ý lắm, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Cảm giác ấy chẳng mấy chốc lại đến, tai ngứa ngáy như có hơi nóng phả vào.
Ngòi bút của Vệ Tiểu Trì khựng lại, dừng một lát mà không có chuyện gì xảy ra, cậu đành phải tiếp tục.
Góc nhìn của alpha rất rộng, thấy Vệ Tiểu Trì tập trung học hành thì nhanh nhẹn hít hà xoáy tóc của cậu.Cứ cách một lúc Khương Trạm lại ghé vào ngửi Vệ Tiểu Trì, sau đó ngồi ngay ngắn lại như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt vô dục vô cầu.
Lý Tùy Lâm không đành lòng nhìn thẳng, ngón tay thon dài day trán, nhức nhức cái đầu.
Hôm qua cậu ta đã nói chuyện với Khương Trạm nhưng không có kết quả, đối phương cố chấp cho rằng mình có thể kiểm soát tốt, còn bảo cậu ta bớt lo chuyện bao đồng.
Lý Tùy Lâm quá hiểu Khương Trạm, từ nhỏ anh đã rất ư là tự phụ như vậy, chỉ cần anh thích thì anh sẽ mặc định đối phương cũng thích mình.
Vì vậy trong mắt Khương Trạm, chắc chắn bây giờ Vệ Tiểu Trì đã thích anh chết đi được.Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, theo quy định của đội bóng rổ thì các tân binh lớp mười mới vào đội phải ở lại dọn dẹp, thu dọn tất cả các quả bóng rổ và nhặt sạch rác trên sân bóng.
Có một tân binh lớp mười không biết trời cao đất dày, định đến gần cặp đôi AO đang quấn lấy nhau để dọn dẹp.
Mí mắt mấy thành viên cũ hiểu thấu tính nết của Khương Trạm giật giật, hai người trong số họ nhìn nhau, thở dài rồi đi về phía đồng đội mới đang tìm đường chết kia.
Hai người họ tiến lại gần, lúc lướt qua đồng đội mới thì nhanh nhẹn kẹp lấy cánh tay đối phương lôi cậu ta đi.
Tân binh giãy giụa, vùng vẫy cánh tay kinh hãi nói, "Buông... buông em ra."
"Đừng qua đó, cũng vì tốt cho cậu thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!