Cậu không phải là người đầu tiên tìm đến? Vậy có nghĩa là Khương Trạm thường xuyên mượn tiền người khác rồi không trả ấy hả?
Tim Vệ Tiểu Trì chìm xuống, xem ra cậu đã gặp phải kẻ chuyên khất nợ rồi.
Hàn Tử Ương khẽ vỗ nhẹ hai cái lên mặt Vệ Tiểu Trì y chang mấy ông trùm trong phim cảnh sát hình sự đang sỉ nhục đối thủ kém cỏi vậy.
"Tao khuyên mày nên biết điều một chút, sau này nếu còn dám xuất hiện trước mặt anh Trạm, tao sẽ..."
Hàn Tử Ương vung nắm đấm đầy đe dọa, còn chưa chạm vào Vệ Tiểu Trì thì đối phương đã sợ hãi ôm đầu run rẩy, non nửa số nước trong chiếc cốc giấy dùng một lần sánh ra ngoài.
Cũng may lúc này nước không còn quá nóng, dù có bắn vào mu bàn tay Vệ Tiểu Trì cũng không đến nỗi đau lắm.
Nhìn dáng vẻ nhát cáy của cậu, Hàn Tử Ương đâm ra mất hứng, bèn rộng lượng từ bi nói, "Cút đi."
"À đúng rồi, để thuốc lại."Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng mà!
Từ lúc trở về từ lớp A7, bốn chữ này cứ quẩn quanh mãi trong đầu Vệ Tiểu Trì khiến cậu tức giận đến run người.
Đầu óc Vệ Tiểu Trì toàn là chuyện về Khương Trạm, ngay cả khi Trương Minh Dương chủ động gây sự cậu cũng chẳng buồn để ý.
Mấy đêm trước Vệ Tiểu Trì còn ráng chợp mắt được vài tiếng, nhưng từ khi biết Khương Trạm không có ý định trả tiền thì cậu hoàn toàn mất ngủ, cắn gối cả đêm.
Không được!
Năm giờ sáng, Vệ Tiểu Trì như xác sống chợt vùng dậy khỏi giường. Không thể cứ vậy mà cho qua chuyện được, cùng lắm thì cá chết lưới rách với đồ chó Khương Trạm thôi.
Vệ Tiểu Trì mang tâm trạng thà mất mạng còn hơn mất tiền, ngay tiết đọc sáng hôm sau, cậu đi tìm thầy giám thị để tố cáo Khương Trạm chặn đường cướp của, vay tiền không trả.
Học sinh trường Nhị Trung đều sợ Khương Trạm, nhưng có là trùm trường cũng có khắc tinh, đụng phải thầy giám thị ngay thẳng kia chẳng phải anh cũng ngoan ngoãn đứng chịu phạt ở góc tường hay sao?
Vệ Tiểu Trì cả đêm không ngủ, sắc mặt trắng bệch nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn như thể được tiêm máu gà, khí phách hiên ngang, ngẩng cao đầu hùng dũng oai vệ.
Hôm nay cậu sẽ chống lại thế lực hắc ám của trường học, hơn nữa kiên quyết đấu tranh đến cùng, trở thành một thanh kiếm sắc bén chém tan thế lực này của Nhị Trung!
Sau đó, Vệ
- thanh kiếm sắc bén của Nhị Trung
- Tiểu Trì đứng trên hành lang tầng hai tòa nhà phụ, nhìn thấy hai người đang đi tới thì giật bắn mình.
Là Khương Trạm và Hàn Tử Ương.
Hôm nay Khương Trạm mặc đồng phục nhưng chỉ khoác hờ trên người, dáng người cao ráo hơn 1m87, cho dù chỉ quấn tạm tấm ga trải giường thì cũng giống như đang trình diễn thời trang trên sàn catwalk.
Hàn Tử Ương sóng vai cạnh anh, miệng luyên thuyên mãi không dứt, nội dung câu chuyện khiến Khương Trạm vô cùng khó chịu, khi đôi mắt híp lại để lộ khí thế của một alpha hung mãnh.
"Chắc chắn có người đã mách lẻo với lão Ngụy, nếu không sao ông ấy biết được chuyện này."
"Ông đây ghét nhất loại tiểu nhân đâm lén sau lưng, nếu để em bắt được người thổi gió bên tai lão Ngụy, em sẽ lột da hắn."
Hàn Tử Ương căm hận nói.
Vệ Tiểu Trì đang trên đường tìm lão Ngụy để cáo trạng: ...
Giữa tiếng chửi rủa đầy cáu kỉnh của Hàn Tử Ương, Vệ Tiểu Trì dừng bước đấu tranh.
Lúc này Hàn Tử Ương cũng nhìn thấy Vệ Tiểu Trì đang đứng đối diện, bực bội nói: "Đệt, sao lại là thằng này nữa?"
Vệ Tiểu Trì sực tỉnh, kinh hãi lùi lại vài bước dưới ánh mắt hằn học của Hàn Tử Ương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!