Chương 29: Cậu ấy thơm quá

Hàn Tử Ương kéo một cái ghế ngồi đối diện Vệ Tiểu Trì, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, cảm thán cuộc sống vô thường.

Ai có thể ngờ rằng ngày hôm qua còn đang là một beta an ổn, hôm nay gặp lại đã trở thành omega.

Hàn Tử Ương càng nghĩ càng thấy hoang đường, Vệ Tiểu Trì lại phân hóa thành O, trên người cậu có chút khí chất nào của O đâu?

Hàn Tử Ương đánh giá Vệ Tiểu Trì từ trên xuống dưới, từ ánh mắt soi mói dần chuyển sang kinh ngạc.

Cuối cùng không nhịn được nói: "Ê nha, nhìn kỹ lại thì cậu cũng không đến nỗi nào."

Vệ Tiểu Trì kéo khóa cặp sách lấy hộp kính ra, chẳng có phản ứng gì đặc biệt trước lời "khen ngợi" của Hàn Tử Ương, thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

Vệ Tiểu Trì lấy kính ra khỏi hộp, nâng niu cẩn thận và hà hơi lên tròng kính rồi mới bắt đầu dùng khăn lau kính.

Hai cái tròng kính này tận 4888 tệ đấy, may mà không bị rơi vỡ trong phòng thay đồ.

Hành động quê mùa của Vệ Tiểu Trì khiến Hàn Tử Ương ngớ người, vừa nãy còn thấy đối phương thanh tú sáng sủa, bây giờ nhìn lại chẳng khác gì Nhuận Thổ.

(Nhuận Thổ: Nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn, tượng trưng cho sự nghèo khó, lam lũ, cam chịu và bị cuộc sống khắc nghiệt làm thay đổi.)

Không, ít nhất Nhuận Thổ thời niên thiếu còn lanh lợi dũng cảm, hơn hẳn cái dáng vẻ lén la lén lút của Vệ Tiểu Trì.

Sao cậu có thể là omega được chứ?

Hàn Tử Ương lại dùng ánh mắt soi mói đánh giá Vệ Tiểu Trì, tự hỏi liệu có phải ông trời để cậu gia nhập hàng ngũ omega chỉ để kéo tụt nhan sắc trung bình hay không?

Alpha và omega trong thế giới này không được mấy mống, toàn trường có hàng ngàn học sinh nhưng số lượng AO chỉ chiếm 12%.

Omega trước mắt này có ngoại hình quá đỗi bình thường, còn chẳng chịu chải chuốt, tóc tai bù xù xõa xuống che khuất lông mày.

Thế nhưng hàng mi của cậu lại rất dài, đầu mi cong vút, mi dưới cũng có một hàng lông tơ làm nổi bật đồng tử đen láy sáng ngời.

Mí mắt của cậu rất mỏng, vì sốt cao kéo dài mà ửng lên một lớp đỏ nhàn nhạt trông rất đẹp.

Mắt dài và hẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, ở khóe có một nếp gấp nhỏ khi nhướng mày sẽ tách ra thành hai đường.

Hàn Tử Ương ngẩn tò te, ấy thế mà Vệ Tiểu Trì lại có một đôi mắt phượng!

Trong ấn tượng của Hàn Tử Ương, đây là kiểu mắt chỉ có ở những tuyệt thế mỹ nhân phong lưu đa tình, liếc mắt một cái là có thể làm người khác điêu đứng.

Đôi mắt của Vệ Tiểu Trì vô cùng tinh xảo, đúng chuẩn mắt phượng, đường cong đuôi mắt xếch lên rất uyển chuyển dịu dàng, trông có vẻ hiền lành và ngoan ngoãn đến lạ.

Thấy Hàn Tử Ương cứ nhìn mình chằm chằm, Vệ Tiểu Trì không khỏi ngẩng đầu lên, đuôi mắt theo đó mà xếch lên, quả thực ánh mắt có đôi phần long lanh, sáng ngời.

Vãi chưởng.

Hàn Tử Ương như thể giật mình mà ngả người ra sau, mắt trợn tròn.

Vệ Tiểu Trì không biết cậu ta định làm gì, bèn nhìn Hàn Tử Ương một cách ngờ vực nhưng vẫn không quên lau kính, còn hà hơi lên tròng kính một lần nữa.

"..."

Hàn Tử Ương xìu hẳn.

Mẹ nó nếu tao còn thấy cậu ta đẹp trai nữa thì tao sẽ livestream ăn cứt.

Hàn Tử Ương hậm hực ngoảnh mặt đi, tỏ rõ thái độ không muốn quan tâm đến Vệ Tiểu Trì nữa.

Vệ Tiểu Trì vốn không phải là người thích kiếm chuyện, thấy Hàn Tử Ương không muốn nói chuyện với mình thì cậu cũng không nhìn đối phương nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!