"Nói đúng ra bây giờ cậu vẫn chưa phải là một omega, tuyến thể của cậu còn chưa phát triển hoàn thiện."
"Hơn nữa khi cậu còn là beta, chẳng lẽ cậu chưa từng đi vệ sinh ở nơi công cộng sao?"
"Chuyện này có gì to tát đâu, cậu có thể chín chắn hơn chút được không?"
Khương Trạm đứng ở đầu giường, ngũ quan góc cạnh chẳng để lộ chút biểu cảm nào nhưng hai tai lại đỏ bừng.
Anh nghiêm túc phân tích vấn đề một cách khách quan khiến cho cái bọc đang phồng lên trên giường bệnh cựa quậy, nhưng rồi lại co ro hơn.
"Đừng nói nữa." Vệ Tiểu Trì thẹn thùng đến mức sắp khóc, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống, "... cậu đừng nói nữa mà."
Đương nhiên là cậu đã từng đi vệ sinh ở nơi công cộng, nhưng mọi người đều tự mình giải quyết.
Hơn nữa câu "bây giờ cậu vẫn chưa phải là một omega" của Khương Trạm rõ ràng là nói bừa, xét về mặt pháp luật thì Vệ Tiểu Trì là một omega chính hiệu.
Khương Trạm càng khuyên nhủ, Vệ Tiểu Trì càng cảm thấy mất mặt.
Vừa rồi là khoảnh khắc mất mặt nhất của cậu trong năm nay.
Lần đầu tiên cậu thực sự trải nghiệm cảm giác "đội quần" là vào năm lớp 7, khi Phương Trị Tín úp cả thùng rác lên đầu cậu trước mặt cả lớp, ép cậu đội thùng rác đi vòng quanh phòng học.
Ngày hôm đó, nhân cách và lòng tự trọng của một thiếu niên mười sáu tuổi bị chà đạp tan nát.
Kể từ đó Vệ Tiểu Trì không dám bắt chuyện với ai nữa, bởi vì cậu luôn cảm thấy các bạn học khác sẽ cười nhạo mình.
Khương Trạm không nhắc lại chuyện lúc nãy nữa, cuối cùng Vệ Tiểu Trì cũng có một khoảng lặng, cậu thu mình trong chăn, bóng tối khiến cậu cảm thấy an tâm hơn.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bệnh mở ra, một cô y tá trẻ đến lấy máu.
Lúc này Vệ Tiểu Trì mới hé một góc chăn, ngay sau đó một cánh tay gầy guộc thò ra từ bên trong.
Y tá: ???
"Như vậy có lấy máu được không ạ?" Một đôi mắt đen láy lấp ló nhìn ra từ khe chăn, giọng điệu lễ phép.
Y tá bật cười, "Được chứ, nhưng em phải nằm yên, thả lỏng người ra."
Vệ Tiểu Trì ngoan ngoãn duỗi người nằm ngay ngắn.
Y tá cúi người xuống buộc garo, cười hỏi, "Sao em lại muốn lấy máu như thế này?"
Vệ Tiểu Trì ngại không dám trả lời.
Y tá cho rằng cậu và Khương Trạm là một đôi, bẽn lẽn vì tiết ra pheromone trước mặt alpha nên mới giấu mình đi.
Y tá mỉm cười, nói nhỏ, "Yên tâm đi, pheromone dạng lỏng em tiết ra bây giờ có mùi rất nhạt, alpha hầu như không ngửi thấy đâu."
Khương Trạm mặt không cảm xúc chợt nói, "Tôi ngửi thấy."
Y tá ngạc nhiên nhìn anh, "Cậu có thể ngửi thấy?"
"Đúng vậy." Khương Trạm giữ nguyên vẻ không vui lắm trên khuôn mặt điển trai, "Cô lấy máu xong chưa?"
Y tá nghĩ bụng người đâu mà cộc cằn dữ, sau đó không nói chuyện phiếm với Vệ Tiểu Trì nữa mà tập trung lấy máu.
Lấy máu xong, y tá cúi đầu thu dọn đồ đạc, nghe thấy alpha khó ở mở miệng, "Cậu ấy không chịu uống nước."
Y tá ngẩng đầu, "Gì cơ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!