Vệ Tiểu Trì tỉnh dậy từ cơn hôn mê, đập vào mắt là trần nhà cao vút.
Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, cửa sổ sáng bóng, giấy dán tường màu kem, sàn nhà màu gỗ tự nhiên, gần cửa sổ đặt bộ sofa và bàn trà.
Mu bàn tay cậu dán một miếng băng dính y tế màu trắng để cố định kim truyền dịch, túi truyền dịch treo trên giá đã vơi đi một nửa.
Vệ Tiểu Trì mất vài giây để nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Nếu không phải vì trong phòng phảng phất mùi thuốc khử trùng, đầu giường còn có chuông gọi y tá thì Vệ Tiểu Trì còn tưởng mình đang truyền dịch trong khách sạn năm sao.
Khương Trạm từ phòng vệ sinh bước ra, thấy Vệ Tiểu Trì nằm trên giường bệnh đã mở mắt, đôi chân dài sải ba bước thành hai đi đến đầu giường.
Khương Trạm nghiêng người đứng trước mặt Vệ Tiểu Trì, một tay đút túi quần, dáng người cao ráo, gương mặt điển trai điềm tĩnh.
"Tỉnh rồi?" Giọng điệu lạnh nhạt như thể chỉ tiện đường ghé qua thăm Vệ Tiểu Trì.
"Tớ, tớ bị sao vậy?" Vệ Tiểu Trì cảm thấy nóng ran, đổ mồ hôi lạnh, toàn thân không có sức lực.
Chẳng phải đã tiêm thuốc ức chế rồi ư, sao vẫn cảm thấy khó chịu thế này?
Khương Trạm thoáng mất tự nhiên, "Cậu phân hóa giả, phải ở lại bệnh viện theo dõi hai hôm."
"Phân hóa giả?" Vệ Tiểu Trì ngẩn người, sau khi hiểu nghĩa trên mặt chữ thì hốt hoảng bật dậy, "Lần này tớ vẫn chưa phân hóa?"
Chịu khổ vô ích, còn phải trải qua một lần phân hóa nữa sao?
Vệ Tiểu Trì tức giận đến mức nhồi máu cơ tim, ho sặc sụa.
Khương Trạm bực bội nói: "Kích động cái gì? Nằm yên cho tôi."
Thấy Vệ Tiểu Trì ho không dứt, anh vụng về vỗ lưng xoa dịu cho omega rồi rót một cốc nước đưa cho Vệ Tiểu Trì một cách cứng nhắc, "Uống nước."
Vệ Tiểu Trì nhận lấy cốc nước, hai cánh tay tê rần làm nước trong cốc cũng sóng sánh theo.
Khương Trạm thấy vậy bèn lấy cốc nước từ tay cậu, kề miệng cốc vào môi Vệ Tiểu Trì, mặt không cảm xúc nói, "Uống."
"Cảm ơn."
Vệ Tiểu Trì cúi đầu nhấp từng ngụm nước trong cốc.
Không phải tư thế uống nước của cậu quá dặt dẹo mà chủ yếu là do Khương Trạm chưa từng chăm sóc ai nên không biết nghiêng miệng cốc xuống bao nhiêu độ mới dễ uống.
Khương Trạm bưng cốc nước thẳng đứng, mắt vô thức nhìn lướt qua Vệ Tiểu Trì đang cúi đầu uống nước.
Omega trông ngoan ngoãn đến lạ, hai vành tai ửng đỏ khác thường, một bên tai được ánh sáng xuyên thấu, thậm chí có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ li ti.
Khương Trạm không nhịn được duỗi tay véo nhẹ vành tai Vệ Tiểu Trì, mềm mụp và nóng hầm hập.
Vệ Tiểu Trì ngạc nhiên ngẩng đầu.
Khương Trạm thoáng bối rối, sau đó nghiêm mặt quát: "Nhìn cái gì mà nhìn? Uống nhanh đi."
Vệ Tiểu Trì ho nhẹ hai tiếng, đôi môi vẫn còn ươn ướt, cậu khẽ lắc đầu, "Không uống nữa." Cũng không uống nổi nữa.
Khương Trạm không vui đặt cốc nước về chỗ cũ, tựa người vào tủ bên cạnh giường bệnh nghịch chai nước, không nói một lời.
Vệ Tiểu Trì vẫn canh cánh về chuyện phân hóa giả, định hỏi Khương Trạm đầu đuôi nhưng vừa mở miệng đã thấy đối phương ngoảnh đầu nhìn sang, trông như thể đang đợi cậu chủ động phá vỡ sự im lặng.
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!