*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm véo đầy dấu tay, cậu rũ mắt xuống nói một cách khô khốc: "Tớ có bắt bẻ đâu."
Khương Trạm cuối cùng cũng dừng tay, thái độ cứng rắn, "Vậy cậu nói xem, giữa tôi và Lý Tùy Lâm cậu nghe lời ai?"
Lúc này Vệ Tiểu Trì mới biết Khương Trạm đang tính sổ chuyện gì.
Sáng nay thi xong, Lý Tùy Lâm chê điểm của Khương Trạm quá thấp nên muốn đổi người phụ đạo cho anh, hai ông lớn đánh nhau, phận tôm tép như Vệ Tiểu Trì chẳng may bị cuốn vào.
Lý Tùy Lâm nói cũng không sai, cậu ta là người trả lương nên đương nhiên Vệ Tiểu Trì phải nghe lời cậu ta, nhưng...
Vệ Tiểu Trì len lén nhìn alpha sắp giận đến mức nổ tung, bản năng sinh tồn khiến cậu không dám nói thật.
"Ờm, nói thế nào nhỉ?" Vệ Tiểu Trì ấp úng, thấy sắc mặt Khương Trạm càng lúc càng khó coi thì bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Vệ Tiểu Trì vội nói, "Nghe lời cậu, sau này nghe lời cậu tất."
Khương Trạm bỗng quay mặt sang hướng khác, dáng người thẳng tắp, ánh chiều tà như hắt lên người anh một lớp sơn đỏ rực, nhuộm hai vành tai ửng hồng.
"Nói chuyện thì nói chuyện, cậu làm nũng cái gì?" Alpha quay đầu đi không nhìn Vệ Tiểu Trì, ánh mắt lảng tránh, "Tôi không dính chiêu này của cậu đâu."
Vệ Tiểu Trì như thể nghe thấy chuyện hoang đường lắm, "ơ" một tiếng rồi ngơ ngác nói: "Tớ có làm nũng đâu."
Khương Trạm thầm hừ lạnh, nghĩ bụng đám giả nai các cậu đương nhiên sẽ không chịu thừa nhận.Khương Trạm móc chìa khóa xe ra, xoay một vòng trên ngón trỏ, giả vờ sốt ruột, "Đứng ngây ra đó làm gì, có đến bệnh viện nữa không?"
Quả nhiên Khương Trạm đang đợi cậu cùng đến bệnh viện, Vệ Tiểu Trì ngại ngùng gãi tóc bên tai, "Làm phiền cậu rồi."
Giọng nói của beta nhỏ nhẹ và khẽ khàng, khi rũ mắt xuống thì trông ngoan ngoãn tĩnh lặng.
Mỗi lần nhìn thấy cậu như vậy, lòng Khương Trạm lại ngứa ngáy, còn có một cảm giác bực bội không sao tả nổi.
Khương Trạm nuốt nước bọt, muốn dằn cảm giác bồn chồn đó xuống... Chán chưa kìa, không cho cậu làm nũng thì cậu càng lấn tới, hơn nữa tần suất ngày càng cao.
Phiền chết đi được.
Xe mô tô mà ngồi hai người có hơi chật chội, khi Vệ Tiểu Trì lên xe, khó tránh khỏi việc vô tình chạm vào Khương Trạm.
Alpha lập tức xù lông, cáu kỉnh, "Cậu đàng hoàng cho tôi, không được phép quấy rối tôi."
"..."
Vệ Tiểu Trì xấu hổ đơ người tại chỗ, tay chân không biết để đâu, nhỏ giọng thương lượng với Khương Trạm, "Vậy cậu có thể ngồi lên trước một chút được không?"
Khương Trạm chỉ nhích lên trước một chút, Vệ Tiểu Trì hết cách đành phải ngồi sát vào anh, dù sao cũng chỉ có chừng đó chỗ, cậu gầy gò đến mấy cũng không phải người giấy.
Khương Trạm quay đầu liếc nhìn Vệ Tiểu Trì, trên khuôn mặt kiêu ngạo viết đầy mấy chữ— biết ngay là cậu thích sàm sỡ tôi mà.
Lại thêm một cái nồi lớn úp xuống đầu Vệ Tiểu Trì, trong mắt Khương Trạm rốt cuộc hình tượng của cậu hèn mọn đến mức nào đây?Tại sảnh bệnh viện có vài cái máy lấy phiếu tự động, Khương Trạm đặt thẻ khám bệnh vào khu vực cảm ứng, chẳng mấy chốc máy đã in ra một tờ kết quả xét nghiệm.
Vệ Tiểu Trì còn chưa kịp chạm vào mép giấy, Khương Trạm đã lấy kết quả xét nghiệm đi.
"Thế, thế nào?" Cổ họng Vệ Tiểu Trì căng thẳng, tim đập nhanh liên hồi.
Cậu vừa muốn Khương Trạm tuyên bố kết quả vừa không nhịn được mà tiến lại gần xem tờ phiếu xét nghiệm.
Tờ phiếu xét nghiệm dày đặc một đống số liệu, Vệ Tiểu Trì nhìn một lúc lâu mà chẳng hiểu mô tê gì, ngược lại Khương Trạm xem rất chăm chú.
Vệ Tiểu Trì đợi một lúc, đối phương vẫn không cho cậu một đáp án chính xác, cậu không nhịn được bèn nói, "Hay là đi hỏi bác sĩ thử xem?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!