Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?

Khương Trạm nghẹn họng, xịt keo cứng ngắc, khoảnh khắc ánh mắt va phải Vệ Tiểu Trì thì như bị đuôi bọ cạp chích, quay phắt đầu đi.

Lửa giận cuồn cuộn chưa kịp bùng phát, Lý Tùy Lâm đã đánh trúng ngay điểm chí mạng, dễ dàng khiến alpha vốn luôn lớn lối và ngang ngược phải im hơi lặng tiếng.

Phản ứng này của Khương Trạm không nằm ngoài dự đoán của Lý Tùy Lâm, cậu ta nhoẻn miệng cười.

"Nếu mày không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy nhé, tuần sau điểm số vẫn không tiến bộ thì mày sẽ được Tần Tranh một riêng trong phòng tao."

Sắc mặt Khương Trạm làm người ta khiếp vía, đáy mắt phủ một tầng lửa giận âm u, anh không cãi nhau với Lý Tùy Lâm mà chỉ hung hăng đá vào bàn họp.

Hàn Tử Ương ngạc nhiên đến nỗi tròn xoe mắt, hết nhìn Khương Trạm rồi lại nhìn Lý Tùy Lâm, cuối cùng nhìn sang Vệ Tiểu Trì vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Đậu má, ê nha, ê nha?Buổi sáng phụ đạo suốt ba tiếng đồng hồ, cứ bốn mươi phút nghỉ một lần và mỗi lần chỉ được nghỉ năm phút.

Không biết hôm nay Khương Trạm bị sao mà cáu kỉnh đến nỗi mỗi lần nghỉ ngơi là mặt Vệ Tiểu Trì đều bị anh giày vò một phen.

Cầm cự mãi mới đến mười hai giờ, mẹ Lý Tùy Lâm gọi họ xuống lầu ăn cơm.

Từ khi bổ túc đến nay, trừ một số trường hợp hiếm hoi thì hầu như Vệ Tiểu Trì luôn ở lại đây ăn cơm như những người khác.

Mẹ của Lý Tùy Lâm vô cùng dịu dàng, Vệ Tiểu Trì rất thích cô ấy nhưng do mặc cảm và mắc chứng sợ giao tiếp nên cậu không dám đến gần, được đối phương khen ngợi sẽ âm thầm thẹn thùng cả buổi.

Vệ Tiểu Trì chưa bao giờ ghen tị, càng không đố kỵ với gia thế, thành tích hay các mối quan hệ của Lý Tùy Lâm.

Điều duy nhất khiến cậu ngưỡng mộ chính là việc cậu ta có một người mẹ hết lòng yêu thương mình.

Đến giờ ăn, Hàn Tử Ương là người đầu tiên phóng ra ngoài.

Thực ra Vệ Tiểu Trì cũng là người có tâm hồn ăn uống, cậu không chịu đói được, nói về độ sốt sắng khi ăn cơm thì chẳng ai bì kịp.

Nhưng đây không phải là căng tin trường, làm khách nhà người ta mà hăm hở quá thì không phải phép nên Vệ Tiểu Trì giữ chừng mực theo sau Tưởng Duệ.

Khương Trạm vừa định ra ngoài thì bị Lý Tùy Lâm gọi lại.

Nghe thấy tên Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì đang háo hức muốn ăn cơm khựng lại, quay đầu nhìn họ.

Khương Trạm nhướng mày, sống mũi cao thẳng, khóe môi vẽ ra đường cong sắc bén, vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngông nghênh khó ưa.

Lý Tùy Lâm đứng đối diện Khương Trạm nên Vệ Tiểu Trì không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ta.

Nhưng đối phương như có mắt sau lưng, quay đầu cười với Vệ Tiểu Trì, "Cậu xuống ăn cơm trước đi, bọn tôi sẽ xuống ngay."

Nghe vậy, Vệ Tiểu Trì như một cỗ máy rối loạn cuối cùng cũng được lên dây cót đúng cách, không dám nán lại giây phút nào nữa mà đi ngay.

Diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ ở lại chỉ có nước chịu trận.

Vệ Tiểu Trì vừa mới nhấc chân, một ánh mắt rợn người dán chặt sau lưng cậu, cậu không dám quay đầu, vội bước xuống lầu.

Đến khi Vệ Tiểu Trì khuất hẳn, Khương Trạm mới thu hồi ánh mắt u ám, thấy Lý Tùy Lâm đang mỉm cười nhìn mình.

Khương Trạm nhíu mày, sốt ruột hỏi, "Kêu tao làm gì?"

Lý Tùy Lâm không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề, "Hôm qua mày đưa Tiểu Trì đến bệnh viện kiểm tra giới tính à?"

Ánh mắt Khương Trạm bỗng chốc trở nên hung bạo như một con thú hoang bị xâm phạm lãnh thổ, bờ vai căng cứng đầy tính công kích.

Anh đè giọng xuống rất thấp nhưng vẫn không giấu được mùi thuốc súng, "Ai nói với mày?"

Lý Tùy Lâm không ngạc nhiên khi thấy Khương Trạm tức giận, alpha vốn là loài sinh vật có tính chiếm hữu cực cao, nhất là đối với người mình thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!