Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?

Sắc mặt Phương Viện lập tức thay đổi nhưng không nổi giận mà chỉ ôm Vệ Tử Mặc vào phòng dỗ dành.

Sau chuyện đó, Phương Viện rất hiếm khi để một mình Vệ Tiểu Trì trông nom hai đứa nhỏ, Vệ Đông Kiến đi làm xa trở về cũng tìm Vệ Tiểu Trì nói chuyện.

Bảo là nói chuyện, thực ra chỉ có Vệ Đông Kiến đơn phương chất vấn...

"Vệ Tử Mặc là em trai con, dù nó có nghịch ngợm đến đâu, con làm anh cũng đâu thể động tay đánh nó, nó mới mấy tuổi, còn con bao nhiêu tuổi rồi, con so đo với nó làm gì?"

"Còn nữa, dì Phương đối xử không tốt với con sao? Gả vào đây bao nhiêu năm, có khi nào để con thiếu ăn thiếu mặc gì chưa, con không hài lòng chỗ nào?"

"Con có gì không hài lòng với cái nhà này?"

Vệ Tử Mặc không nghe lời, bản thân Phương Viện cũng đánh, cô ta ra tay còn tàn nhẫn hơn Vệ Tiểu Trì rất nhiều.

Vệ Tiểu Trì làm bộ vậy thôi chứ ra tay rất nhẹ, chỉ đánh hai cái vào mông qua lớp quần áo, còn chẳng để lại dấu vết gì.

Vì không phải con ruột nên Phương Viện không tiện dạy dỗ Vệ Tiểu Trì, tuy không mắng mỏ nhưng cũng không nghe cậu giải thích mà chỉ ghi nhớ trong lòng.

Nếu giữa họ có quan hệ huyết thống thì Phương Viện sẽ chẳng suy nghĩ nhiều, Vệ Đông Kiến cũng sẽ không bận tâm.

Quan hệ giữa người với người rất vi diệu, thân thiết đến đâu mà chỉ cần ở giữa có một lớp ngăn cách, dù lớp ngăn cách đó mỏng như lá lúa thì vào một khoảnh khắc nào đấy nó cũng sẽ kéo ra một ranh giới sâu thẳm trong lòng người.

Bây giờ Phương Viện không còn cảnh giác Vệ Tiểu Trì như hai năm trước, nếu công việc của cô ta quá bận rộn thì vẫn để Vệ Tiểu Trì trông nom cặp song sinh.

Chuyện đó theo thời gian trôi qua cũng phai nhạt dần trong ký ức của Phương Viện, giờ đây có lẽ cô ta và Vệ Đông Kiến đều không nhớ đã từng có chuyện như vậy.

Chỉ có Vệ Tiểu Trì vẫn nhớ như in.

Vào cái đêm Vệ Đông Kiến tìm cậu nói chuyện, một mình cậu trốn trong chăn khóc suốt nửa đêm.

Là một người mẹ, nhìn thấy con trai riêng cầm móc áo, còn con trai ruột mới hai tuổi của mình khóc xé lòng bên cạnh, cô ta khó lòng tránh khỏi việc nghi ngờ rằng Vệ Tiểu Trì lén lút ngược đãi con mình sau lưng.

Huống chi cô ta còn có tâm tư riêng, mỗi tháng Vệ Đông Kiến kiếm được ba đến năm mươi ngàn, thoạt nhìn có vẻ không ít nhưng để mua một căn hộ hai phòng ngủ tại thành phố A thì tiền đặt cọc ít nhất cũng phải hơn một triệu.

Họ phải tiết kiệm ba mươi năm mới mua được một căn nhà, nhưng có tận ba đứa con.

Phương Viện không phải thánh nhân, cô ta muốn cán cân trong lòng Vệ Đông Kiến nghiêng hẳn về phía con mình, cho nên mỗi lần về quê, cô ta đều dặn dò cặp song sinh phải ngoan ngoãn lấy lòng bà nội, vì Vệ Đông Kiến là một người con hiếu thảo.

Việc có lợi thì cô ta dốc hết sức, còn chuyện hại người mà không đem lại lợi lộc gì cho mình thì cô ta chẳng đụng đến bao giờ.

Vệ Tiểu Trì chật vật trong cái nhà này vài lần, chầm chậm hiểu ra tính cách của Phương Viện rồi dần hoàn toàn thất vọng với Vệ Đông Kiến, mãi mới tìm được cách sinh tồn đúng đắn.Chờ Phương Viện đưa cặp song sinh rời đi, Vệ Tiểu Trì mới ra khỏi phòng.

Bàn ăn bừa bộn, cơm rơi vãi khắp sàn nhà, Phương Viện để riêng cho cậu một phần cháo trắng và thức ăn.

Vệ Tiểu Trì ăn xong, rửa bát đũa rồi tiện thể dọn dẹp nhà cửa.

Dọn dẹp xong thì đã gần tám giờ, Vệ Tiểu Trì tranh thủ làm một bộ đề.

Không giống kiểu thiên tài bẩm sinh như Lý Tùy Lâm, thành tích của Vệ Tiểu Trì tốt như vậy là nhờ bao ngày chăm chỉ nỗ lực.

Chưa làm được mấy câu thì chuông điện thoại của Vệ Tiểu Trì vang lên, cậu cầm lên xem thì thấy là Khương Trạm.

Vệ Tiểu Trì hơi khó hiểu, sao anh lại có số điện thoại của mình nhỉ?

Đang định bắt máy thì cái điện thoại cũ lại giở chứng vào đúng lúc quan trọng, Vệ Tiểu Trì bấm mãi mà không nhúc nhích gì.

Cuộc gọi sẽ tự động ngắt sau 30 giây nếu không kết nối được, nhưng điện thoại của Vệ Tiểu Trì bị đơ nên chuông cứ reo liên tục hơn ba phút.

Mãi mới khôi phục bình thường, Vệ Tiểu Trì không dám trì hoãn thêm mà lập tức gọi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!