Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.

Mơ mơ màng màng quay lại lớp, Vệ Tiểu Trì ngồi phịch xuống chỗ của mình.

Trương Minh Dương nhìn sang người bạn cùng bàn đang có vẻ mặt thất thần, chỉ nghe cậu gào lên rồi đập mạnh đầu xuống bàn học.

Vệ Tiểu Trì cứ thế úp mặt vào bàn, miệng lẩm bẩm mấy câu linh ta linh tinh "lỗ rồi, lỗ nặng rồi" gì đó.

Một lồng bánh bao tám tệ, một thanh chocolate Dove bảy tệ rưỡi, lỗ mất mười lăm tệ rưỡi rồi.

Mười lăm tệ rưỡi là tiền ăn sáng mấy ngày của cậu đấy!

Đập được vài cái thì Vệ Tiểu Trì cũng ngưng lại, chuyển sang nghiến răng ken két như thể mang trong mình một mối hận thấu xương nào đó, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn.

Trương Minh Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mắng đồ thần kinh rồi vẽ một đường ranh giới 38 trên bàn học, bảo Vệ Tiểu Trì không được vượt qua, tránh làm phiền cậu ta học tập.

(Đường ranh giới 38 còn được gọi là Đường đình chiến, là biên giới trên đất liền hoặc đường phân định giữa Triều Tiên và Hàn Quốc.)

Vệ Tiểu Trì đang gặm góc sách toán để trút giận, nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu lên.

Đó là một gương mặt tầm thường chẳng có gì nổi bật, ném vào đám đông cũng khó mà tìm ra được giống cậu.

Cặp kính gọng đen quê mùa, mái dài phủ kín trán, bản mặt thì lúc nào cũng ủ rũ chán chường, cứ như một cây nấm mọc nơi ẩm thấp không ai thèm ngó ngàng tới.

Nhìn Trương Minh Dương, Vệ Tiểu Trì có cảm giác như đang nhìn chính mình trong gương, toàn thân toát ra hơi thở của một "con mọt sách".

Không chỉ diện mạo nhạt nhòa, ngay cả tên của hai người cũng chẳng có gì nổi bật.

Vệ Tiểu Trì, Trương Minh Dương, nghe thôi đã biết là cái tên phổ biến đến mức vơ đại ngoài đường cũng được một nắm, đặt trong tiểu thuyết cũng chỉ có thể làm mấy nhân vật quần chúng A B C lót đường để nam chính vả mặt tơi bời.

May mà Vệ Tiểu Trì tự biết thân biết phận, cam tâm tình nguyện làm một nhân vật quần chúng đúng nghĩa.

Nhưng so với cậu, không hiểu Trương Minh Dương lấy đâu ra tự tin mà luôn cảm thấy có hạng điêu dân muốn hãm hại cậu ta.

Mà trong mắt cậu ta, Vệ Tiểu Trì chính là tên điêu dân có khả năng mưu hại mình nhất.

Lớp A1 của bọn họ là nơi tụ tập cả đám học sinh giỏi, lớp trưởng quanh năm chiếm giữ vị trí đứng đầu toàn khối, bỏ xa người thứ hai một khoảng cách khó mà san lấp.

Còn người hạng hai và hạng ba thì điểm số xấp xỉ nhau, luôn bám sát nhau không dứt.

Hai người vĩnh viễn không thể vượt lên hạng nhất ấy là Vệ Tiểu Trì và Trương Minh Dương, suốt ngày đánh nhau để tranh giành hạng hai hạng ba.

Hai người họ không ưa nhau từ lâu, ấy thế mà lại là bạn cùng bàn.

Nếu như hai người trông ưa nhìn hơn một chút thì có lẽ đã đi theo mô típ ghét của nào trời trao của đó trong phim thần tượng rồi, nhưng tiếc thay nhan sắc lại không cho phép, mấy cô gái cũng chẳng tài nào ship nổi.

Hai tên bốn mắt lòng dạ nhỏ nhen như nhau, ánh mắt giao nhau tóe lửa rồi hừ lạnh, ngoảnh đầu phớt lờ đối phương.

Sau khi quay đầu đi, Vệ Tiểu Trì lại gục xuống bàn, vẻ mặt ủ rũ trông giống hệt một cây cải thảo bị rút sạch nước.

Cậu cứ tưởng là mình không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nào ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, làm mất trắng thêm một khoản tiền.Vệ Tiểu Trì vốn là một con mọt sách thân thể yếu ớt và nhát gan, lại nhịn đói cả buổi sáng khiến cái khí chất mong manh yếu đuối của cậu tăng vọt lên mức tối đa.

Lúc này quầng thâm dưới mắt Vệ Tiểu Trì lộ rõ, đôi môi nhợt nhạt nhìn chẳng khác gì quỷ đói vất vưởng trên trần gian.

Mãi mới chống đỡ được đến giờ tan học ca sáng, Vệ Tiểu Trì lảo đảo đi đến căng tin.

Buổi trưa ở nhà không có ai nấu cơm cho nên cậu vẫn luôn ăn ở căng tin trường.

Giờ này căng tin đã lấp đầy bởi một biển người mặc đồng phục học sinh, chỉ có vài kẻ cá biệt không mặc đồng phục trông cực kỳ nổi bật giữa đám đông.

Cái tên alpha mặc áo sơ mi in hoa lẳng lơ kia như hạc giữa bầy gà, cộng thêm gương mặt họa thủy khiến vô số ánh mắt đổ dồn về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!