Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều

Trong ba ngày Vệ Tiểu Trì đã kiếm được một ngàn tệ, cộng thêm năm trăm tệ Khương Trạm trả lại trước đó và một trăm năm mươi tệ còn thừa sau khi cắt kính, tổng cộng là một ngàn sáu trăm năm mươi tệ.

Vệ Tiểu Trì giữ lại một phần nhỏ cho chi tiêu cá nhân, số tiền còn lại gửi hết vào ngân hàng.

Cậu đã có ý thức kiếm tiền từ lúc học cấp hai, đến nay trong tài khoản đã tích cóp được hơn mười tám ngàn tệ, nhìn gia tài ngày càng dư dả Vệ Tiểu Trì cảm thấy vô cùng vững lòng và an tâm.

Tâm trạng hí hửng kéo dài mãi đến giờ đi học sáng thứ Hai, Vệ Tiểu Trì đạp xe rất nhanh, chiếc áo phông trắng bị gió thổi tung lên, hiếm khi thấy cậu phấn chấn như vậy.

Không được lái xe trong khuôn viên trường nên Vệ Tiểu Trì dắt bộ vào cổng.

Nhìn thấy thầy giám thị Ngụy Dân Chinh, tim cậu giật thon thót.

Nhị Trung quy định nam sinh không được để tóc dài quá tai, đã mấy tuần rồi Vệ Tiểu Trì chưa cắt tóc, vốn định tuần này cắt nhưng do vụ phụ đạo mà quên mất.

Nếu để Ngụy Dân Chinh bắt được, Vệ Tiểu Trì sẽ phải nộp phạt.

Lớp cậu có một quy định bất thành văn, vì lý do cá nhân làm lớp bị trừ điểm thì mỗi điểm bị trừ tương đương với việc nộp mười tệ vào quỹ lớp.

Vệ Tiểu Trì có tật giật mình, cúi đầu lao về phía trước.

"Đứng lại!" Giọng nói của Ngụy Dân Chinh vang lên từ đằng sau.

Vệ Tiểu Trì nín thở, hai chân vô thức mềm nhũn, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.

"Em học lớp nào, tóc..."

Ngụy Dân Chinh còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nói trầm ấm dịu dàng cắt ngang, "Thầy ạ."

Lý Tùy Lâm từ xa bước tới, bước chân chậm rãi vững vàng, vai lưng thẳng tắp, bộ đồng phục trên người cậu ta toát lên vẻ thanh lịch quý phái.

Ngụy Dân Chinh vừa nhìn thấy cậu ta, vẻ mặt nghiêm nghị liền lộ ra ý cười, "Tùy Lâm đấy à."

Giọng điệu khá thân mật.

Lý Tùy Lâm đi ngang qua Vệ Tiểu Trì, kín đáo liếc nhìn cậu một cái. Rõ ràng là đang ra hiệu bảo Vệ Tiểu Trì nhanh chóng về lớp.

Vệ Tiểu Trì không thể nào ngờ nổi lớp trưởng lại dám thiên vị và bao che cho cậu.

Nhưng lúc này không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhân lúc Lý Tùy Lâm giữ chân Ngụy Dân Chinh, Vệ Tiểu Trì chuồn mất.

Xưa nay cậu luôn tuân thủ quy tắc, chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ nên suốt quãng đường đi đến bãi xe lòng cứ thấp thỏm không yên.

Chắc chắn Ngụy Dân Chinh không đuổi theo nữa, Vệ Tiểu Trì mới thở phào nhẹ nhõm, tiện tay vuốt mấy lọn tóc lòa xòa bên tai, cảm thấy hơi nhức đầu.Lần này coi như thoát nạn, nhưng Vệ Tiểu Trì vẫn sợ bị Ngụy Dân Chinh bắt được nên không dám rời khỏi lớp.

Nhịn cả buổi sáng, chuông tan học vừa reo, Vệ Tiểu Trì chạy như bay vào nhà vệ sinh. Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, cậu lại hòa vào dòng người đến căng tin lấy cơm.

Lấy cơm xong, Vệ Tiểu Trì bưng khay đảo mắt tìm bàn trống, thấy Lý Tùy Lâm vẫy tay với mình.

Khoảng thời gian Lý Tùy Lâm bị thương và nằm ở nhà nghỉ ngơi, không khí trong lớp đã thay đổi hẳn, ai nấy đều bồn chồn.

Cậu ta là một lớp trưởng đạt chuẩn, vừa trở lại đã bắt đầu chấn chỉnh và dập tắt mọi mầm mống nguy hiểm từ trong trứng nước.

Hứa Dương là một trong những mối nguy tiềm tàng của lớp nên được lớp trưởng đại nhân ưu ái, hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, không khí khá hài hòa.

Trước đây Lý Tùy Lâm rất hay tìm các bạn trong lớp để trò chuyện, học cùng lớp hai năm, Vệ Tiểu Trì từng ngồi ăn chung với cậu ta hai lần.

Cả hai lần đó Lý Tùy Lâm nhìn thấy cậu ngồi ở góc khuất căng tin nên chủ động đến ngồi chung, bảo là nói chuyện nhưng thực ra giống như đang tâm sự hơn.

Lý Tùy Lâm rất giỏi trò chuyện, ngay cả một người mắc chứng sợ giao tiếp như Vệ Tiểu Trì cũng không cảm thấy gò bó khi ngồi cùng cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!