Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi

Phản ứng dữ dội của Vệ Tiểu Trì khiến Khương Trạm càng thêm không vui, cơn giận bốc lên, "Chuột thấy mèo đấy à."

Vệ Tiểu Trì nghẹn họng trân trối, nhủ bụng cậu chẳng phải là mèo sao, tính khí thất thường, khó lường như vậy cơ mà.

Khương Trạm đè nén sự mất kiên nhẫn, hạ giọng, "Ra ngoài, đừng cản trở các bạn học phía sau lấy nước."

Phía sau còn có bạn học nào xếp hàng đâu, vừa thấy dáng vẻ chặn cửa của Khương Trạm đã chạy tán loạn từ sớm.

Qua vài lần tiếp xúc, Vệ Tiểu Trì cũng phần nào hiểu tính Khương Trạm, chỉ cần thuận theo thì anh sẽ không làm khó dễ.

Đầu óc thì nghĩ vậy, nhưng hai chân lại có ý chí riêng, Vệ Tiểu Trì khó nhọc bước đi.

Nói là đi còn chẳng bằng nói là đang kéo lê thân mình về phía trước từng bước.

Khương Trạm cạn sạch kiên nhẫn, ánh mắt như dao, "Chân bị cưa rồi à? Nhanh lên!"

Vệ Tiểu Trì bị quát giật nảy người, vội vàng theo sau Khương Trạm, càng lúc càng thưa người làm cậu cảm thấy bồn chồn, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.

Alpha dừng lại nhìn Vệ Tiểu Trì, cứ như đang hạch tội, "Tránh tôi?"

Vệ Tiểu Trì ấp úng nói: "Không phải cậu nói..."

"Tôi nói gì?" Khương Trạm cắt ngang lời Vệ Tiểu Trì rồi phản bác, "Tôi bảo sau này cậu phải đi đường vòng tránh tôi à?"

Vệ Tiểu Trì nhất thời cứng họng.

Đúng là Khương Trạm chưa nói vậy, nhưng những lời hôm qua chẳng phải cũng có ý đó sao?

Alpha nói năng hùng hồn, "Nếu tất cả những người thích tôi đều như cậu, chắc một nửa trường này phải xin nghỉ học về nhà rồi."

Vệ Tiểu Trì bị những lời trơ trẽn đầy sức nặng của anh làm cho câm nín không đáp lại được.

Khương Trạm chợt nảy ra một khả năng, lập tức cảnh giác, "Chẳng lẽ cậu định lạt mềm buộc chặt ư?"

Người này sao còn vu oan ngược cơ chứ?

"Tớ, tớ không có." Vệ Tiểu Trì oan uổng cực kỳ, giọng vô thức cao hơn, vì quá vội thanh minh mà còn lắp bắp.

Khương Trạm đánh giá Vệ Tiểu Trì, dường như đang nghiền ngẫm tính chân thực của câu này.

"Biết cậu không dám." Khương Trạm hừ lạnh, cuối cùng rộng lượng ban phát lòng nhân từ: "Cậu không cần tránh tôi đâu, chút tình cảm cỏn con của cậu chẳng đủ để làm phiền tôi, ngược lại là cậu ấy."

Khương Trạm dứt lời, chậc lưỡi, "Chín chắn chút đi."

Nhìn bóng lưng Khương Trạm dần xa, Vệ Tiểu Trì mới nhận ra mình vừa bị lên lớp.

Vậy nên anh chặn cậu ở phòng nước nóng chỉ để nói mấy câu như vậy?

Thật là, haiz, chuyện gì thế này?Thực ra Vệ Tiểu Trì không hiểu cái "chín chắn" mà Khương Trạm nói là có ý gì lắm, cho đến khi đối phương tự mình làm gương, đích thân thị phạm cho cậu.

Tiết học cuối cùng vào sáng thứ Sáu là tiết thể dục, Vệ Tiểu Trì kinh ngạc phát hiện ra lớp A7 cũng có tiết thể dục vào giờ này.

Đâu thể trách cậu chậm tiêu, dù sao hai lớp không cùng một giáo viên dạy thể dục, sân vận động lớn như vậy, mỗi lớp còn chiếm một bên và không ảnh hưởng đến nhau.

Hơn nữa mỗi lần đến tiết thể dục đều phải chạy 800 mét trước rồi mới được giải tán, sau khi giải tán Vệ Tiểu Trì sẽ về lớp ngay.

Cậu thuộc kiểu người có thể không tham gia hoạt động ngoài trời thì nhất quyết không nán lại thêm một phút nào.

Không chỉ cậu mà Trương Minh Dương cũng thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!