Vào tháng 12, thời tiết đột ngột trở lạnh.
Vệ Tiểu Trì bước ra khỏi khu giảng đường, luồng gió lạnh căm lùa vào cổ áo. Cậu vội kéo khóa áo phao lên đến cằm, ôm sách đi về phía cổng trường.
"Tiểu Trì."
Gần đến cổng thì nghe có người gọi mình từ đằng sau, Vệ Tiểu Trì dừng bước ngoảnh lại.
Một chàng trai có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú đi tới, nở nụ cười ấm áp, "Cậu còn nhớ tôi không?"
Vệ Tiểu Trì ngơ ngác nhìn cậu ta vài giây, không tìm ra khuôn mặt này trong ký ức của mình, bèn áy náy nói, "Xin lỗi, trí nhớ của tôi không được tốt cho lắm. Cậu là?"
Chàng trai không hề tức giận, mỉm cười nhắc nhở Vệ Tiểu Trì, "Tôi tên Trương Tử Minh, là anh em của Ngô Việt. Lần trước chúng ta gặp nhau ở thư viện, tôi còn mời các cậu uống trà sữa, cậu nhớ ra chưa?"
Ngô Việt là bạn cùng lớp của Vệ Tiểu Trì, cả hai được phân vào cùng một nhóm làm bài tập nên dạo này thường đóng đô trong thư viện.
Trương Tử Minh vừa nhắc đến, Vệ Tiểu Trì mới láng máng nhớ cậu ta, "Nhớ ra rồi, có chuyện gì ư?"
Trương Tử Minh lại trả lời lạc đề, "Ra ngoài ăn tối hả?"
Vệ Tiểu Trì không biết cậu ta hỏi chuyện này để làm gì, gật đầu, "Ừm."
Trương Tử Minh có một cái răng khểnh, cười rộ lên nom cuốn hút và thân thiện lắm, "Cậu có hẹn với ai rồi à?"
Vệ Tiểu Trì không thạo giao tiếp với người xa lạ, "Ừm, đúng vậy."
Thấy cậu không giỏi ăn nói, Trương Tử Minh khẽ cười rồi nói đùa, "Hẹn với bạn trai hở?"
Câu hỏi này có hơi riêng tư. Vệ Tiểu Trì ngẩn ra, trả lời theo phép lịch sự, "Ừm."
Nụ cười của Trương Tử Minh sững lại, cậu ta nghiêm túc hỏi, "Cậu thật sự có bạn trai rồi à?"
Vệ Tiểu Trì vừa định mở miệng trả lời thì bỗng lạnh sống lưng. Dường như cảm nhận được điều gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn quanh cổng trường.
Khương Trạm đang đứng ngoài cổng xếp tự động, đang nhìn họ chằm chằm với vẻ không vui.
Trương Tử Minh nhìn theo tầm mắt của Vệ Tiểu Trì thì trông thấy một alpha cao ráo, rắn rỏi.
Anh mặc một cái áo khoác dạ cashmere màu nâu camel, bên trong là áo len đen. Đường may ôm sát tôn lên bờ vai rộng và vóc dáng hoàn hảo, gương mặt điển trai, nhưng biểu cảm lại lạnh thấu xương như lưỡi dao nhọn hoắt, găm thẳng vào người Trương Tử Minh.
Tim Trương Tử Minh rơi lộp bộp, cười gượng hỏi Vệ Tiểu Trì, "Đó là... bạn trai của cậu à? Xin lỗi."
Cậu ta nói xin lỗi nhưng không giải thích tại sao lại phải xin lỗi Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì không gạn hỏi, trông mặt mày Khương Trạm chù ụ, tâm trí cậu đã không còn ở đây nữa.
Vội vàng tạm biệt Trương Tử Minh, Vệ Tiểu Trì nhanh chóng rảo bước khỏi cổng trường.
"Đợi bao lâu rồi?" Vệ Tiểu Trì tưởng Khương Trạm khó chịu vì chờ ở cổng lâu quá.
Khương Trạm hếch cằm về phía Trương Tử Minh, giọng điệu cáu kỉnh, "Người đó là ai!"
"Một người bạn của bạn học em." Vệ Tiểu Trì giải thích qua loa, vừa nói vừa chạm vào tay Khương Trạm, "Lạnh không anh?"
Thể chất của Vệ Tiểu Trì không được tốt, vừa sợ lạnh vừa sợ nóng. Mùa đông nào cũng phải mặc hai lớp áo phao ra ngoài, nên dòm Khương Trạm ăn mặc phong phanh thì thấy lạnh thay anh.
Ánh mắt của Khương Trạm vẫn dán chặt vào Trương Tử Minh trong sân trường, "Tại sao cậu ta lại nói chuyện với em? Hai người nói gì đó, có add WeChat không?"
Thấy Khương Trạm vẫn còn xoắn xuýt chủ đề này, Vệ Tiểu Trì ngớ ra, "Chưa nói bao nhiêu, chắc tình cờ gặp ở trường nên qua chào hỏi thôi, không có add WeChat."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!