Vóc dáng người đàn ông cao ráo vạm vỡ, dù gương mặt in hằn dấu vết của năm tháng song vẫn không thể xoá nhoà được vẻ điển trai như tạc tượng.
Ông cầm gậy golf thi thoảng vung một cú, thản nhiên bắt chuyện với Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì vốn không phải kiểu người khéo ăn nói, đối phương hỏi gì cậu đáp nấy.
Thực ra khách thường đến chơi golf để bàn công việc hoặc hàn huyên với bạn cũ, họ chẳng mấy khi trò chuyện với caddie cả.
May mà những câu hỏi của đối phương không quá hóc búa, chủ yếu là tán gẫu về những chuyện thường ngày. Có điều phong thái của người nọ quá mạnh nên lúc nói chuyện với ông, Vệ Tiểu Trì cũng hơi căng thẳng, lòng bàn tay không ngừng vã mồ hôi.
Chỉ chơi golf đâu đó nửa tiếng, người đàn ông đã bỏ gậy vào trong túi rồi nói với Vệ Tiểu Trì, "Về thôi."
"Vâng ạ." Vệ Tiểu Trì cần mẫn bước lên định vác túi nhưng đối phương đã nhanh hơn cậu, ông xách túi golf và sải bước đi.
Vệ Tiểu Trì nhấp nhổm bám theo ông, vài lần toan mở lời xin xách túi nhưng lần lữa mãi rồi thôi.
Cậu lái xe điện đưa người đàn ông trở về khu vực khách VIP, chưa đến khu vực nghỉ ngơi đã trông thấy quản lý Dương đứng đợi trước cửa.
Alpha điềm đạm bước xuống golf cart, ngoảnh lại nhìn Vệ Tiểu Trì, "Làm tốt nhé."
Câu nói chứa đựng sự quan tâm của bậc trưởng bối khiến Vệ Tiểu Trì nao nao, vô thức gật đầu.
"Đã pha sẵn trà cho anh trong phòng nghỉ rồi, chỉ không biết có hợp khẩu vị của anh không nữa." Quản lý Dương mỉm cười bước xuống bậc thềm đón ông.
Người đàn ông thờ ơ đáp: "Không cần trà đâu, chiều tôi có việc bận phải đi rồi."
Quản lý Dương là người khôn khéo, nghe thế thì không khuyên nữa mà chỉ nói, "Để tôi tiễn anh ra ngoài."
Vệ Tiểu Trì chuẩn bị lái xe điện về, bỗng thấy cái hộp nhung đỏ nằm trên ghế sau bèn vội vàng cầm lên rảo bước qua hỏi, "Cái này của ngài đánh rơi ạ?"
Người đàn ông: "Tặng cậu đó."
Vệ Tiểu Trì hoảng loạn nhìn thoáng qua quản lý Dương, khách sáo nói với người đàn ông, "Cảm ơn ngài, nhưng chỗ chúng tôi có quy định không được phép nhận quà và tiền boa."
Người đàn ông điềm tĩnh nói với Vệ Tiểu Trì, "Nhận đi."
Quản lý Dương liếc nhìn Vệ Tiểu Trì một cách kín đáo, "Bảo cậu nhận thì cứ nhận đi. Quy định là chết còn người là sống."
Vệ Tiểu Trì hoang mang cầm hộp quà.
Quản lý Dương cười nói: "Tôi tiễn anh ra ngoài."Sân golf có cơm dành cho nhân viên, nhưng nếu ăn ở căng tin thì sẽ không được nhận phụ cấp bữa ăn nữa.
Tháng đầu bọn Vệ Tiểu Trì tự mang cơm đến, cơ mà thức ăn ở đây cũng được nên tháng này họ chuyển sang dùng bữa ở căng tin.
Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm không làm chung đường bóng nên chỉ có thể gặp nhau trong căng tin vào buổi trưa.
Cơm nhân viên theo hình thức buffet. Chọn đồ ăn xong, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm bưng khay thức ăn tìm một chỗ trống. Vệ Tiểu Trì lấy ra hộp quà từ trong túi ra và đẩy sang phía Khương Trạm.
"Sáng nay có người tặng tớ cái này." Mặt Vệ Tiểu Trì ủ dột, "Phải làm sao đây?"
Khương Trạm vẫn cứ tỉnh rụi, "Không sao đâu, người đó là ba tôi."
Vệ Tiểu Trì trợn tròn, "Ba cậu ư?"
Khương Trạm cầm hộp mở ra, nhìn thấy một cặp đồng hồ thì không kìm được chậc lưỡi, "Cái gu kiểu này nhìn là biết chị tôi chọn."
Khương Trạm rút một cái đồng hồ trong hộp ra và đeo vào cổ tay Vệ Tiểu Trì. Đó là một cái đồng hồ cơ Tourbillon cơ chế phức tạp, mặt đồng hồ nạm 38 viên kim cương.
(Tourbillon dùng để chỉ một bộ phận của đồng hồ với cơ chế luôn tự động quay.)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!