Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình

Năm cuối cấp ba kết thúc bằng chuỗi ngày miệt mài học hành của Khương Trạm.

Sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông

- mười hai năm đèn sách đã mang lại cho Vệ Tiểu Trì một bảng điểm đáng tự hào.

Khương Trạm cũng đã thực hiện được lời hứa hôm nào: Kỳ một năm lớp 12 đã lọt vào top 200 toàn khối, kỳ hai giữ vững phong độ và phát huy ngoài mong đợi khi vượt qua cả điểm sàn của trường top trong kỳ thi đại học.

Có điều điểm chuẩn hàng năm luôn biến động nên số điểm sát nút của Khương Trạm rất có khả năng sẽ bị loại.

Khi điểm thi vừa công bố, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đã cuộn mình trên giường xem xét các trường đại học quanh Đại học J. Từ chuyên ngành, chất lượng giảng viên cho đến cơ hội việc làm để giúp Khương Trạm phân tích nên đăng ký trường nào và chuyên ngành gì.

Cuối tháng 6, các học sinh tốt nghiệp trở lại trường để điền nguyện vọng. Vệ Tiểu Trì đăng ký vào Đại học J mà cậu hằng ao ước, còn Khương Trạm thì điền hai trường đại học hạng hai phụ cận Đại học J.

Dẫu biết vẫn có thể trở về, nhưng khoảnh khắc điền xong nguyện vọng lại có cảm giác khép lại sự gắn bó với ngôi trường này, những bạn học thân thiết rồi cũng sẽ mỗi người một nơi.

Ngày trước chỉ mong sao thoát khỏi sự quản thúc của thầy cô, giờ thực sự phải rời xa mái trường này để bắt đầu một hành trình mới, trong lòng mỗi người đều man mác nỗi buồn chia ly.

Nhiều đứa ôm nhau thề non hẹn biển, họ sẽ xa trường nhưng không xa lòng. Dù học ở nơi cách xa ngàn dặm, hễ có người lên tiếng thì những đứa khác có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ đến buổi tụ họp.

Ngày hôm đó có khóc, có cười, có người tỏ tình và cả hòa giải hiềm khích.

Cả đám túm tụm nháo nhào.

Giờ dòm Ngụy Dân Chinh cũng trở nên gần gũi hơn. Những học sinh cá biệt nghịch ngợm như Hàn Tử Ương, Tưởng Duệ vây quanh Ngụy Dân Chinh nói rằng sẽ nhớ những trận đòn mắng của ông lắm.

Ngụy Dân Chinh cầm xấp đơn nguyện vọng, cuộn lại đập mạnh vào đầu bọn nó.

"Mấy đứa nhóc ranh nói chuyện kiểu gì thế? Đó là la mắng hả, đó là thúc giục, là để uốn nắn cái xương sống cong vẹo của các cậu."

Tưởng Duệ vỗ miệng hai cái, "Nói sai, nói sai rồi ạ."

Hàn Tử Ương hùa theo cậu ta, "Đúng vậy, thầy giám thị của chúng ta là Norman Bethune và Edward Scissorhands của ngành giáo dục. Chuyên nắn xương, cắt tỉa những cành lá thừa thãi cho bọn mình."

(Norman Bethune: bác sĩ nổi tiếng vì tinh thần nhân đạo. Edward Scissorhands hay Edward bàn tay kéo chuyên cắt tỉa cây cối, tạo hình nghệ thuật.)

Tưởng Duệ ngâm thơ: "Ôi giáo viên, người là kỹ sư tâm hồn của nhân loại."

Hàn Tử Ương choàng vai Tưởng Duệ tiếp lời: "Ôi giáo viên, người dùng tình yêu chân thành đánh thức tâm hồn lạc lối của chúng em."

Tưởng Duệ: "Ôi giáo viên..."

Ngụy Dân Chinh lườm bọn họ, "Cuốn xéo đi."

Hàn Tử Ương cười hì hì, "Bọn em thực sự không thể kìm nén sự kính trọng và ngưỡng mộ dành cho thầy. Không có những lời dạy dỗ ân cần của thầy, bọn em đã lạc lối từ lâu rồi."

Ngụy Dân Chinh lẩm bẩm khó chịu, nhưng đôi mắt chan chứa vẻ trìu mến của bậc đi trước dành cho lớp trẻ, "Vậy thì học hành cho đàng hoàng vào, đừng có suốt ngày lêu lổng. Bây giờ các cậu cũng sắp sửa trở thành người lớn rồi, không ai chăm bẵm các cậu như trẻ con nữa đâu."

Hàn Tử Ương lập tức chào kiểu quân đội, lưng thẳng tắp, "Rõ, thưa huấn luyện viên!"

Tưởng Duệ cũng đứng nghiêm hành lễ, "Cam đoan học hành đàng hoàng, sống đàng hoàng, cải tạo đàng hoàng!"

Ngụy Dân Chinh gõ nhẹ vào lưng từng đứa một trong bộ đôi dở hơi này rồi chắp tay sau lưng rời đi.

"Thầy ạ."

"Thầy ạ."

"Thầy ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!