Chương 114: Lên đại học là sống chung

Khương Trạm thấu tình đạt lý như vậy, nói thật lòng thì Vệ Tiểu Trì tạm chưa thể quen được.

Vệ Đông Kiến không gọi lại nữa, Vệ Tiểu Trì cúi đầu nhìn điện thoại.

Đối với người ba đó giờ luôn độc đoán, Vệ Tiểu Trì có cảm xúc vô cùng phức tạp. Từ mong chờ nhận được sự quan tâm của ông dần dà trở nên thất vọng, giờ đã thành thói quen.

Mấy tháng nay chỉ có Phương Viện liên lạc với cậu chứ cậu chưa từng chủ động liên lạc với đối phương.

Những ngày dọn ra ngoài sống, cõi lòng Vệ Tiểu Trì rất bình lặng. Thi thoảng mới nhớ đến họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở về.

Sống trong căn nhà đó mười mấy năm, nếu nói không có chút tình cảm nào thì rõ ràng là dối lòng. Cuộc gọi của Vệ Đông Kiến vẫn đủ khiến Vệ Tiểu Trì dao động, phá vỡ sự bình lặng trong lòng cậu.

Vệ Tiểu Trì siết cái điện thoại nặng trịch. Dưới ánh nhìn chăm chú của Khương Trạm, mãi một lúc sau cậu gọi lại cho Vệ Đông Kiến.

Khương Trạm chợt bảo, "Bật loa ngoài đi, tôi cũng muốn nghe."

Khương Đường dặn anh tôn trọng lựa chọn của Vệ Tiểu Trì, tôn trọng chuyện gia đình cậu. Song Khương Trạm không làm được, anh lo cậu sẽ bị Vệ Đông Kiến bắt nạt.

Vệ Tiểu Trì im lặng mở loa ngoài và để điện thoại lên bàn học.

Chuông mới reo được vài hồi thì bên kia đã bắt máy.

Bẵng đi chừng bảy tám giây, Vệ Đông Kiến mới mở miệng, dùng giọng điệu xa lạ và gượng gạo, "Thứ bảy tuần sau là sinh nhật con, con có về không?"

Cổ họng Vệ Tiểu Trì cứ như thể bị ai đó nhét cục than đỏ rực, môi cậu mấp máy đôi lần nhưng chẳng nói nên lời.

Bao năm nay Vệ Đông Kiến luôn bận rộn, bận đến mức không có thời gian quan tâm đến cậu. Đây là lần đầu tiên cậu nghe ông nhắc đến sinh nhật mình.

Thấy Vệ Tiểu Trì xót xa, lòng dạ Khương Trạm nôn nóng không thôi.

Đây chính là nguyên nhân mà Khương Trạm căm ghét Vệ Đông Kiến. Bởi họ luôn khiến Vệ Tiểu Trì lộ ra biểu cảm buồn bã.

Khương Trạm ôm Vệ Tiểu Trì từ phía đằng sau, ra sức xoa đầu cậu, vụng về an ủi omega một cách thầm lặng.

Vệ Tiểu Trì nhận được hơi ấm từ cái ôm vững chãi đó, cậu tìm lại được giọng nói của mình và trả lời Vệ Đông Kiến, "Không ạ, thứ bảy con cũng phải đi học."

Học sinh lớp 12 học sáu ngày một tuần, chỉ được nghỉ mỗi chủ nhật.

Bị Vệ Tiểu Trì từ chối, Vệ Đông Kiến không nổi giận như mọi khi mà chỉ chìm vào khoảng lặng.

Mãi lâu sau ông mới nói, "Khi nào rảnh thì về, bà nội con đã về quê rồi."

"Vâng."

Vệ Đông Kiến không biết nên nói gì nữa, "Vậy... con học bài đi."

Vừa cúp điện thoại chưa được bao lâu, Vệ Tiểu Trì nhận được năm mươi ngàn tệ (~200tr), hạn mức tối đa trong ngày của WeChat.

Người chuyển khoản là Phương Viện, nhưng hẳn Vệ Đông Kiến đã bảo cô chuyển, vì ông không kết bạn với Vệ Tiểu Trì trên WeChat.

Nhìn số tiền kia, Vệ Tiểu Trì chần chừ mãi không bấm nhận.

Khương Trạm đưa tay bấm khóa màn hình, "Thi đại học xong bọn mình đi làm thêm, chẳng mấy mà kiếm được năm mươi ngàn." Ai thèm vài đồng bạc đó của ông ta?

Câu cuối cùng Khương Trạm chưa nói ra, nhưng Vệ Tiểu Trì hiểu ý anh, chậm rãi gật đầu.

Không chịu nổi vẻ mặt ủ rũ của Vệ Tiểu Trì, Khương Trạm giữ chặt hai vai cậu, hôn Vệ Tiểu Trì từng cái một, giọng điệu nhẫn nhịn kiềm nén, "Đừng buồn nữa nhé."

Lần trước Khương Trạm nói chuyện với cậu bằng giọng điệu như vậy là khi cậu bị Vệ Đông Kiến đuổi ra ngoài. Lúc đó Vệ Tiểu Trì hoang mang lo lắng, luống cuống trước tương lai mờ mịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!