"Còn dám bắt nạt cậu ấy thử xem?" Alpha đầy lạnh lùng.
"Nào có bắt nạt... đúng không Tiểu Trì, bọn tôi có bắt nạt cậu đâu?"
Khương Trạm lười nghe bọn họ nói nhảm, "Cút."
Hai người kia bị khí thế của alpha hàng đầu áp đảo, lập tức cuốn gói chuồn mất, chỉ còn Vệ Tiểu Trì đứng đó ngơ ngác, mãi mới nhận ra cơ hội kiếm tiền đã bị dọa chạy mất rồi.
Nhưng dẫu sao thì Khương Trạm cũng có lòng tốt, mặc dù cậu không hiểu tại sao trùm trường lại tốt bụng như vậy, Vệ Tiểu Trì vẫn giải thích một câu, "Bọn họ không bắt nạt tớ."
Lời giải thích bị trùm trường phớt lờ, đối phương quan sát cậu từ trên xuống dưới.
"Đây là cặp kính cậu chọn đấy à?" Vẻ ghét bỏ thể hiện rõ ràng trên mặt Khương Trạm.
Thấy dáng vẻ "bị làm cay mắt" của anh, Vệ Tiểu Trì chột dạ đẩy gọng kính, "Ừm, sao vậy?"
Khương Trạm tháo cặp kính vừa quê mùa vừa xấu xí trên mặt beta xuống, cầm lấy rồi cân đo đong đếm.
"Cái này chắc cũng phải hai, ba cân chứ nhỉ?" Khương Trạm chậc lưỡi, "Tiệm kính khoét cho cậu hai cái đít chai bia đấy à?"
"..."
Vệ Tiểu Trì không ngờ Khương Trạm lại nói năng gợi đòn như vậy, cậu hết há miệng rồi đành ngậm lại.
Cậu muốn phản bác một câu "đâu có đến mức đó" nhưng sợ rằng phía sau còn cả một tràng mỉa mai của Khương Trạm đang đợi sẵn mình.
Vệ Tiểu Trì vừa đổi một gọng kính màu tím đen.
Cặp kính này cũng được coi là bảo vật trấn tiệm của cửa hàng đó, kể từ khi cửa hàng khai trương đến nay đã trải qua mười năm lịch sử.
Chủ tiệm thấy Vệ Tiểu Trì có con mắt tinh tường, bèn đau lòng bán rẻ cho cậu với giá 50 tệ.
Đưa mắt khắp thành phố A chẳng đâu ra chỗ nào có giá hời như vậy, tất nhiên cũng không có tiệm kính nào còn giữ loại đồ cổ này.
Vệ Tiểu Trì chỉ cận hơn 5 độ, vậy mà dưới sự tô điểm của cái gọng này trông cậu cứ như bị cận 8 độ.
Chẳng trách Khương Trạm lại nói những lời khó nghe như vậy, nếu không phải anh tận tay cầm lên cân nhắc thì còn tưởng cái thứ này phải nặng mười mấy cân ấy chứ.
"Giờ một nghìn tệ thì làm được gì cơ chứ, bảo sao người ta khoét cho cậu một cặp đít chai." Nói đoạn nghe cái "rắc", bẻ gãy gọng kính của Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì: !!!
Một giây trước cậu còn đang sốc vì câu "một nghìn tệ thì làm được gì" của Khương Trạm, giây sau kính của cậu đã bị bẻ làm đôi.
Vệ Tiểu Trì vội giật lại gọng kính, đau lòng không thôi, 50 tệ đấy.
Khương Trạm bẻ gãy cái càng trên gọng kính, Vệ Tiểu Trì chỉ giật lại được một nửa, nửa còn lại bị Khương Trạm ném vào thùng rác.
Vệ Tiểu Trì hoảng hốt, "Cậu làm gì vậy?"
Bốn trăm hai mươi lăm tệ nói vứt là vứt, đúng là cái đồ phá của mà, đã thế còn phá của nhà cậu!Hàn Tử Ương mua hai chai nước giải khát từ cửa hàng nhỏ bên cạnh căng tin, vừa xách nước ra đã thấy Khương Trạm đang đi về phía cổng trường, phía sau còn có một người bám theo.
Hàn Tử Ương nhìn kỹ, cái dáng vẻ ủ rũ kia, chẳng phải là nhóc bốn mắt à?
"Anh Trạm, anh đi đâu thế, không ăn cơm à?"
Chẳng biết Khương Trạm không nghe thấy hay là vốn dĩ không thèm để ý đến cậu ta mà chẳng buồn quay đầu lại.
Nhìn hai người dần khuất khỏi tầm mắt, Hàn Tử Ương đứng đó hoang mang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!