Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi

Ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã 7 giờ 10 phút, mặt trời bên ngoài đã lên cao nhưng trong phòng khách sạn lại chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, ba lớp rèm cửa dày cộm đã chắn sáng một cách hoàn hảo.

Vệ Tiểu Trì giây trước còn đang ngủ ngon lành, giây tiếp theo như bị triệu hồi, đột ngột bật dậy khỏi giường.

Chộp lấy điện thoại bên cạnh, nheo mắt nhìn.

Tàn canh chuyến này!

Vệ Tiểu Trì luống cuống tìm quần áo mặc vào, vì cử động quá mạnh làm đụng đến miệng vết thương khiến cậu nhăn mặt "hít hà".

Trên chiếc giường bên cạnh, chăn phồng lên một cục, người bên dưới vẫn đang say giấc nồng, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là sắp tỉnh giấc.

Vệ Tiểu Trì mặc quần áo vào, vừa bước xuống đã vấp phải tấm đệm cuối giường.

Tấm đệm cuối giường thường được đặt lên chăn với mục đích trang trí, tối qua Vệ Tiểu Trì thấy vướng víu quá nên vo tròn nó lại rồi đặt sang một bên giường, không biết sao lại rơi xuống đất.

Vệ Tiểu Trì ôm lấy cuộn vải đó, tiện tay ném lên giường rồi đến gọi Khương Trạm dậy.

Khương Trạm trùm kín đầu, cuộn tròn trong chăn, tay chân không lộ ra chút nào khiến Vệ Tiểu Trì đứng bên giường không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Sắp muộn rồi, dậy đi."

"7 giờ 10 phút rồi, không dậy ngay thì không kịp tiết đầu tiên đâu."

Vệ Tiểu Trì gọi hai lần mà người trong chăn vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

Cậu nóng ruột, bao nhiêu năm đi học còn chưa từng đến trễ, nhưng vị alpha thánh thần này mãi mà không chịu dậy.

"Khương Trạm." Vệ Tiểu Trì khẽ đẩy anh qua lớp chăn.

Người kia không nhúc nhích cũng chẳng buồn phản ứng.

"Dậy đi, muộn đến nơi rồi đấy." Vệ Tiểu Trì đánh bạo đẩy mạnh hơn.

Cuối cùng đống chăn ấy cũng động đậy, một cái đầu thò ra ngoài từ góc chăn hé mở để lộ mái tóc bù xù và đôi mắt đen thẳm, mặt mày hầm hầm như thể có ai nợ anh cả trăm triệu vậy.

"Hi." Vệ Tiểu Trì gượng gạo nhếch khóe môi, "Dậy thôi."

Cơn gắt ngủ lúc tỉnh dậy của Khương Trạm rất trầm trọng, bày ra vẻ mặt như thể "hi con mẹ mày" rồi rụt vào trong chăn ngủ tiếp.

Lúc này Vệ Tiểu Trì chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho anh nữa, tiết đầu tiên bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng, nếu còn chần chừ thì chắc chắn sẽ đến muộn mất.

Vệ Tiểu Trì lao vào phòng vệ sinh, tranh thủ thời gian rửa mặt đánh răng, tiện thể giải quyết nốt nhu cầu cá nhân.

Sau một đêm, phần má trái tuy đã bớt sưng nhưng vết bầm tím đáng sợ vẫn còn chưa tan hẳn, đi bình thường thì không đau nhưng chỉ cần nhanh hơn một chút là bụng sẽ thấy khó chịu ngay.

Vệ Tiểu Trì lúi húi trong phòng vệ sinh hồi lâu mới chỉnh đốn tươm tất, cuối cùng Khương Trạm cũng dậy rồi.

Alpha ngồi trên giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào rèm cửa màu xám tro trong phòng, biểu cảm trống rỗng như thể chỉ cần đưa cho anh một chuỗi tràng hạt là anh có thể cắt đứt ba nghìn phiền não rồi quy y cửa Phật luôn vậy.

Vẻ mặt như đang nghiền ngẫm ba câu hỏi kinh điển của đời người "Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì".

Vệ Tiểu Trì vừa bước ra đã thấy cảnh tượng này, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.

Liếc thấy Vệ Tiểu Trì đứng bên cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt mơ hồ của Khương Trạm có chút dao động, nghiêng đầu hỏi, "Mấy giờ rồi?"

Giọng hơi khàn, bên má phải còn in một vệt hằn từ tấm chăn, trông ngu ngơ mà đẹp trai kiểu gì ấy.

Vệ Tiểu Trì vội nhìn điện thoại, thật thà báo cáo, "7 giờ 18 phút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!