ịch dương buông xuống mang những vệt nắng cuối ngày nhuộm đỏ cả con phố, Vệ Tiểu Trì men theo con đường nhỏ, len lỏi qua từng góc phố.
Hôm nay đến phiên cậu trực nhật nên tan học muộn hơn những người khác, vì vội về nhà ăn cơm nên đạp xe nhanh như bay.
Vừa rẽ ra từ một con hẻm cậu đã đâm sầm vào một người, Vệ Tiểu Trì giật nảy mình, vội vàng bẻ lái nhưng đối phương lại bước đến, năm ngón tay siết chặt lấy ghi đông của Vệ Tiểu Trì.
Bàn tay ấy như được điêu khắc tinh xảo, thanh thoát mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
Chiếc xe đạp lập tức bị đóng đinh tại chỗ, lực tay này chẳng thua kém gì vị hòa thượng quét rác trong tiểu thuyết võ hiệp.
(Hòa thượng quét rác: Đệ nhất cao thủ võ lâm trong truyện của Kim Dung.)
Yết hầu Vệ Tiểu Trì khẽ nhấp nhô, vừa giương mắt nhìn đối phương thì ngẩn cả người.
Khương Trạm, hỗn thế ma vương nổi danh khắp trường Nhị Trung, vừa vào lớp mười đã đánh nhau với đàn anh lớp mười hai, một trận thành danh, từ đó vững vàng trên ngôi vị trùm trường Nhị Trung.
Không may thay, người Vệ Tiểu Trì đụng phải chính là Khương Trạm.
Khuôn mặt tên trùm trường này sắc lạnh, vóc dáng cao lớn, bóng người phủ xuống bao trùm lấy cậu, tựa như giông bão sắp kéo đến.
Nghe nói Khương Trạm rất dữ dằn, từng có người chỉ vì nhìn chằm chằm anh quá lâu mà bị chặn ở con hẻm sau trường để "dạy dỗ" một trận.
"X
-xin lỗi..." Vệ Tiểu Trì sợ hãi đến mức tim suýt ngừng đập.
Nhưng người trong cuộc ngó lơ, vẫn đang cầm điện thoại nói chuyện.
Vệ Tiểu Trì nghe loáng thoáng có người ở đầu bên kia điện thoại hỏi khi nào Khương Trạm đến, Khương Trạm đáp lại một câu "Ngay đây".
Xem ra trùm trường có chuyện quan trọng khác cần làm, hẳn là không có thời gian để ý đến hạng tép riu như cậu đâu.
Vệ Tiểu Trì vừa thả lỏng tinh thần, chợt nghe giọng nói u ám vang lên trên đỉnh đầu: "Biết tôi không?"
"Hở?" Vệ Tiểu Trì chưa kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu.
Khương Trạm nhìn cái tên bốn mắt ngố tàu này, mày nhíu chặt, "Hỏi cậu có biết tôi không?"
Vệ Tiểu Trì không hiểu kiểu gì, gật đầu.
"Cho tôi mượn 50 tệ."
"..."
Lớn ngần này rồi, Vệ Tiểu Trì vẫn chưa từng thấy ai vay tiền một cách hổ báo như vậy.
"Tai cậu bị điếc rồi à?" Khương Trạm túm cổ áo Vệ Tiểu Trì, vẻ mặt mất kiên nhẫn, "Có thể cho tôi mượn 50 tệ tiền đi taxi không?"
Bị áp đảo bởi khí thế của đối phương, Vệ Tiểu Trì như trúng tà, chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã run rẩy móc một nắm tiền trong túi ra.
Không biết đầu dây bên kia lại nói gì mà sắc mặt Khương Trạm càng thêm khó coi, chộp lấy tiền trong tay Vệ Tiểu Trì rồi vẫy tay gọi một chiếc taxi.
"Tao bắt taxi qua đó, chậm nhất mười phút nữa đến, giữ chân nó lại cho tao!"
Taxi dừng ở bên đường, Khương Trạm sải đôi chân dài bước đến mở cửa xe.
Thấy Khương Trạm sắp đi, Vệ Tiểu Trì như sực tỉnh cơn mộng, bất chấp nỗi sợ hãi, cuống quýt nói, "Tớ tên Vệ Tiểu Trì, học cùng một khối với cậu, ở lớp A1."
Khương Trạm ngồi vào xe, tài xế đạp chân ga phóng tới điểm đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!