Chương 9: (Vô Đề)

Một luồng sợ hãi không rõ nguyên do tràn vào tim, khiến cậu có ảo giác như có ai đó đang âm thầm theo dõi trong bóng tối.

Tô Nặc vội vàng đóng lại mặt dây chuyền, bất an quan sát xung quanh.

Ngay lúc đó, quang não hiện lên yêu cầu kết bạn từ một tài khoản có ảnh đại diện toàn màu đen. Linh cảm cho rằng điều này liên quan đến tử tâm tinh, cậu không do dự mà chấp nhận.

Đối phương gửi cho cậu một bức ảnh.

Trong ảnh, viên tử tâm tinh bị dán chặt bằng băng dính ở một nơi nào đó.

Người này là ai?

Rốt cuộc muốn làm gì?

Tô Nặc không vội hỏi mục đích, mà trước hết bình tĩnh suy nghĩ tình hình hiện tại.

Thân phận của người này có thể là một trong số bảo vệ hoặc người hầu phụ trách lục soát, thậm chí có thể là Đàm Sâm hay Carril. Nhưng người này lại không nộp tinh thể lên, lẽ nào cũng là kẻ đối đầu với Nguyên cung?

Hay là đang bảo vệ mình?

Tô Nặc nhanh chóng phủ định khả năng thứ hai, bởi vì chẳng ai liều mạng chỉ để bảo vệ một người như mình.

Vậy thì khả năng đầu tiên có lý hơn.

Đối địch với Tinh chủ…

Nghĩ tới đây, Tô Nặc lập tức loại trừ Đàm Sâm và Carril. Kiếp trước, hai người này trung thành đến chết vì Tinh chủ. Do đó, người không báo cáo vụ việc này, rất có thể là một lính canh hoặc người hầu cấp thấp trong Nguyên cung.

Nếu biết ai là người đã lục soát phòng mình hôm nay, việc truy ra hắn là ai sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Tô Nặc nhắn lại: [Anh muốn làm cái gì?]

[Phải là tôi hỏi cậu đang làm gì mới đúng.]

[Thứ này không phải của tôi. Dù sao, cảm ơn vì đã không tố cáo tôi.]

Đối phương không trả lời nữa. Tài khoản là một tài khoản phụ, không có thông tin gì cụ thể.

Tô Nặc nghĩ, đối phương chắc không có ác ý với mình, nên hỏi thẳng: [Nó ở đâu?]

[Gác mái.]

Ngay sau đó lại có một tin nhắn nữa: [Lên đây.]

Tô Nặc tắt quang não, cau mày suy nghĩ trong giây lát rồi hướng về gác mái.

Đứng trước cửa gác mái, cậu không lập tức vào trong mà nín thở lắng nghe một lúc. Không thấy gì bất thường, cậu mới mở cửa bước vào. Nhưng vừa vào, một bàn tay trong bóng tối lập tức siết lấy sau gáy cậu.

Ngay sau đó, cậu bị ép sát vào tường.

Người kia đeo găng tay da, cảm giác thô ráp lạnh lẽo, vuốt dọc theo cột sống như đang kiểm tra xem cậu có giấu vũ khí không.

Bàn tay kia trượt xuống tận xương cụt, Tô Nặc theo phản xạ muốn giãy ra nhưng bị đè chặt.

Tô Nặc: "Tôi không mang theo vũ khí."

"Thật không?"

Giọng nói đối phương khàn đặc, xa lạ, rõ ràng là được biến âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!