Kể từ sau buổi tiệc đính hôn, Tô Nặc và Lục Ngộ chưa gặp lại nhau lần nào.
Trong khoảng thời gian này, Tô Nặc chuyên tâm tìm kiếm tư liệu liên quan đến hoa leo Kha Đằng, cậu phát hiện được một vài manh mối trong một cuốn sách về các loại cỏ dại, liền vội vàng sắp xếp nội dung lại để gửi cho Lục Ngộ. Khi chuẩn bị gửi tin, cậu liếc nhìn ngày tháng, 25 tháng 8.
Sắp cuối tháng đến nơi rồi.
Đột nhiên nhớ lại kiếp trước, Lục Ngộ từng bảo cậu mỗi tối cuối tháng hãy gửi cho anh một tin nhắn, nói gì cũng được.
Vì vậy, Tô Nặc thường gửi ảnh những chậu cây mình tự trồng cho anh xem.
Tối hôm ấy, sau khi gửi manh mối về Kha Đằng Hoa, mấy ngày liên tiếp sau đó cậu lấy cớ gửi tin nhắn, khiến việc gửi tin vào ngày cuối tháng trở nên hoàn toàn hợp lý.
Ban đầu, chủ đề chỉ xoay quanh chuyện về Kha Đằng Hoa, hoặc vài chuyện cười nhỏ mà Tô Nặc chủ động chia sẻ. Dần dần, hai người bắt đầu trò chuyện về những chuyện khác.
Ngày cuối cùng của tháng Tám.
Lục Ngộ bước ra khỏi khoang trị liệu, phần thân trên tr*n tr**, lưng và ngực thấm đầy mồ hôi.
Giả Tự đưa khăn mặt cho anh. Lục Ngộ lau sơ cơ thể, vô tình chạm đến tuyến thể sau gáy, cơn đau lập tức lan khắp toàn thân, sắc mặt anh lập tức tái nhợt.
Dừng lại vài giây, anh tiếp tục lau mình như không có chuyện gì.
Bên cạnh, Tống Tinh Mặc nhìn bản báo cáo trong tay: "Tuyến thể của cậu đã hồi phục được khoảng 70%. Vẫn không chắc có thể hồi phục hoàn toàn hay không, giờ chỉ có thể tiếp tục trông chờ vào hiệu quả điều trị sau này."
Giả Tự càu nhàu: "Mỗi lần trị liệu như tra tấn, mà còn không chắc có hồi phục được, chẳng khác gì tra khảo cả…."
Tống Tinh Mặc liếc xéo anh ta: "Nếu cậu có cách tốt hơn thì giao cho cậu trị luôn đi."
Giả Tự bĩu môi, giật lấy bản báo cáo trên tay Tống Tinh Mặc, vừa nhìn đến hình chụp vết thương thì lập tức gập lại "bốp" một cái.
Không dám nhìn nữa.
Tống Tinh Mặc nhìn về phía Lục Ngộ: "So với vết thương thể xác, tôi càng lo cho tinh thần của cậu hơn. Lúc nào rảnh thì đi gặp bác sĩ tâm lý đi." Nói rồi, anh gửi thông tin liên hệ bác sĩ tâm lý cho Lục Ngộ.
Lục Ngộ lạnh mặt từ chối: "Không cần."
Tống Tinh Mặc giả vờ không nghe thấy: "Tôi đã hẹn sẵn cho cậu rồi, thứ Bảy tuần sau đi khám. Xem xong bác sĩ thì nhớ về ăn cơm đúng giờ."
Lục Ngộ: "…"
Rời khỏi văn phòng, Giả Tự lén lút liếc nhìn phía sau, nhỏ giọng nói: "Lư Ngư, bình thường ở nhà cậu sống sao nổi? Anh trai với anh dâu đều mặt lạnh như băng, nói một là một hai là hai."
Lục Ngộ thản nhiên đáp: "Cháu trai tôi cũng mặt lạnh."
"Hả? Cả ba người nhà đều mặt lạnh á?"
"Ừ."
Lục Ngộ mở quang não, thấy tin nhắn từ Tô Nặc, cơn gió đêm dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, mơn man da thịt anh.
[Có một chú mèo con trồng dâu tây và chuối tiêu. Một thời gian sau, mèo con phát hiện dâu tây lớn rất chậm, còn chuối tiêu thì lớn rất nhanh. Mèo con liền sốt ruột bảo với dâu tây: "Dâu không được rồi, không có dâu là không được…" Vậy anh có biết mèo con nói gì với chuối tiêu không?]
[Nói cái gì?]
[Làm bạn đi nhé]
(*đoạn này hơi khó hiểu, đại loại là một mẩu truyện cười chơi chữ kiểu đồng âm, nghe như đang tỏ tình, thả thính ấy.)
Lục Ngộ không nhịn được bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!