Chương 7: (Vô Đề)

Tô Nặc lập tức cứng đờ cả người, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng của Viên Lộ.

Ngay trước mặt Viên Lộ, một mảng bóng tối phủ xuống, che đi dáng hình cao gầy của một người, từ đường nét mơ hồ đó có thể nhận ra, người đó là một alpha, chính là người mà Viên Lộ vừa gọi tên, Lục Ngộ.

Mà Lục Ngộ lại đang đứng quay về phía Tô Nặc.

Tô Nặc không biết anh có nhìn thấy mình không, hoảng đến mức vội thu chân lại, chết đứng tại chỗ mất hai giây rồi mới rón rén rời khỏi.

Không ngờ chỉ định lên gác xép để hít thở chút không khí, lại vô tình nghe được chuyện giật gân như vậy.

Viên Lộ thích Lục Ngộ?

Chuyện này kiếp trước cậu hoàn toàn không hay biết.

Nghĩ đến đây, cậu dừng bước, quay đầu nhìn lại tầng ba.

Không biết Lục Ngộ sẽ trả lời thế nào.

Hơn mười phút sau, lễ đính hôn được tổ chức suôn sẻ.

Giữa tiếng vỗ tay chúc mừng rộn rã, Viên Lộ chậm rãi xuất hiện. Khóe mắt cậu ta đỏ hoe, trên mặt gượng gạo nở nụ cười. Nhưng mọi người lại tưởng rằng cậu ta xấu hổ, liền trêu chọc bắt cậu ta hôn Từ Ngao.

Viên Lộ không động đậy, ánh mắt lại nhìn về phía dưới lễ đài, hướng về phía Lục Ngộ. Có lẽ thấy Lục Ngộ không hề có phản ứng gì, nên liền cắn răng hôn Từ Ngao như thể trút giận.

Tầng hai, ánh mắt Tô Nặc rời khỏi khuôn mặt Viên Lộ, chuyển xuống dưới lễ đài nhìn Lục Ngộ.

Lục Ngộ cúi đầu gõ gì đó trên quang não, có vẻ đang trả lời tin nhắn, hoàn toàn không để ý đến diễn biến trên sân khấu.

Sau khi gửi xong, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt nhẹ như vô tình quét qua tầng hai.

Tô Nặc sợ đến mức vội vã trốn sau cột, dáng vẻ lén lút như tên trộm.

Đến khi cậu dám ló đầu ra xem thì Lục Ngộ đã không còn ở chỗ cũ nữa.

Buổi tiệc đã bước vào phần khiêu vũ, mọi người bắt cặp nhảy múa, theo nhịp điệu du dương, từng tà váy tung bay, cảnh tượng xa hoa tráng lệ.

Tô Nặc chẳng còn tâm trạng để xem nữa, quay người trở về phòng. Vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa đẩy cửa bước vào, trực giác lập tức báo nguy.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện Lục Ngộ, người vừa biến mất khỏi bữa tiệc, lại đang ngồi trên giường của cậu!

Tô Nặc: "……"

Chớp mắt mấy cái, như không tin nổi cảnh trước mắt.

Lục Ngộ nghiêng đầu, tay cầm một con dao nhỏ, lưỡi dao lấp loáng hàn quang, sự đe dọa không lời lan tỏa khắp gian phòng.

Tô Nặc lại chẳng hề sợ hãi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Phó tướng Lục."

Lục Ngộ đứng dậy, bước từng bước lại gần, cho đến khi ép Tô Nặc vào cánh cửa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xuống cậu, ánh nhìn đầy cảnh cáo nguy hiểm.

"Không được nói lung tung. Những gì nhìn thấy ở gác xép tối nay, quên hết đi."

"…Vâng."

"Nếu để người khác biết…"

Mũi dao lạnh lẽo chạm vào cổ Tô Nặc, chỉ cần ấn nhẹ một chút là có thể rạch nát lớp da mỏng manh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!