Chương 68: Hai Lục Ngộ 05

Đầu ngón tay của đối phương rất thô ráp, dán vào má cậu rồi trườn đi như rắn, đang chuẩn bị di chuyển xuống dưới, Tô Nặc lập tức giữ chặt lấy bàn tay đó, ánh mắt cũng dần dần rõ ràng trong bóng tối.

"Lục Ngộ…"

Người đang ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc với cậu, chính là Lục Ngộ.

Không, là Lục Ngộ trong một trạng thái rất bất thường.

Ánh mắt của Lục Ngộ tối đen như mực, như thể đang kìm nén một ngọn lửa dữ dội. Tiếng thở dồn dập, làn da lộ ra nơi thái dương và cổ nổi rõ các mạch máu xanh, vô cùng rõ rệt.

Lúc này, một bóng người màu xanh lục hiện lên giữa không trung. Đối phương mang một đôi cánh khổng lồ, trông như một thiên sứ sa ngã trong thần thoại phương Tây.

Chính là dị thú thần bí được ghi lại trong quá trình theo dõi.

Tấm ảnh chụp lại rất mờ, chỉ có thể nhận ra hình dáng của nó. Nhưng khi nhìn thấy tận mắt, lại phát hiện thân thể của nó được cấu tạo từ vô số côn trùng xanh nhỏ li ti.

Nói cách khác, những con côn trùng nhỏ vừa rồi đều là một phần cơ thể của dị thú.

Tô Nặc sững người.

Nó vẫy nhẹ đôi cánh, giọng nói như mang theo âm thanh máy móc, lượn vòng trên không trung: "Phấn mật của ta có khả năng gây ảo giác, nó có thể khuếch đại h*m m**n nguyên thủy nhất trong lòng tất cả các loài sinh vật. À, với những kẻ có ý chí càng mạnh mẽ thì hiệu quả càng tốt."

Nó bất chợt khép cánh lại, che đi gương mặt, phát ra một tràng cười quái dị: "Không ngờ, loài người các ngươi đều giống nhau, h*m m**n nguyên thủy nhất đều là giao phối."

Tô Nặc: "…"

Tô Nặc định giải thích với dị thú rằng nhóm họ không có ác ý. Nhưng đối phương đã biến mất.

Một câu nói vang vọng trong không trung: "Hãy tận hưởng giấc mộng này cho thật tốt."

Mộng?

Đây là giấc mơ của mình sao?

Lục Ngộ trước mắt là do mình tưởng tượng ra?

Tô Nặc nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên lúng túng.

Ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ, rõ ràng anh cũng đang nhìn cậu, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, không thể tập trung, như thể đang bị thứ gì đó điều khiển.

Không ngờ mình lại mơ thấy chuyện như vậy…

"Lục Ngộ… Lục Ngộ…"

Cậu cố gắng gọi tên đối phương, nhưng người kia không đáp lại, mà đột nhiên cúi đầu, chiếm lấy đôi môi của cậu.

Hơi thở và xúc cảm vô cùng chân thực.

Tim Tô Nặc như khựng lại một nhịp, bên tai vang lên âm thanh xào xạc.

"Tô Nặc… đi với anh, được không?"

Cánh cửa đã phủ bụi từ lâu trong ký ức bỗng chốc mở tung ra theo câu nói đó, vô số hồi ức cuồn cuộn tràn về.

Những ngày tháng ở khu hạ thành, những ngày tháng có liên quan đến Lục Ngộ…

Ký ức dày đặc như từng lớp vải lụa, phủ lên người cậu, khiến cậu có cảm giác nghẹt thở, không sao thở nổi.

Lục Ngộ lại hỏi một lần nữa: "Đi với anh, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!