Men rượu trong người Tô Nặc hoàn toàn tan biến. Cậu từ trên giường ngồi dậy, im lặng nhìn về phía Lục Ngộ xuyên qua màn đêm.
Gió đêm thổi vù vù sát bên cửa sổ, trong đêm khuya tĩnh lặng, mỗi người mang một tâm sự riêng.
Một lúc sau, Lục Ngộ mở miệng: "Em nhận ra hắn rồi à?"
Tô Nặc không nói dối, khẽ gật đầu: "Vâng."
Ngọn lửa tức giận đang nghẹn trong ngực Lục Ngộ lập tức bùng lên dữ dội hơn.
Nhận ra rồi?
Tô Nặc vậy mà lại nhận ra rồi?
Vậy tại sao còn thân thiết với hắn như thế?!
Tô Nặc nói: "Ban đầu định đợi anh ấy từ phòng tắm ra thì sẽ hỏi rõ."
Nghe vậy, Lục Ngộ khẽ cười hừ hừ, nụ cười không có chút ấm áp nào. Anh siết chặt nắm tay, khớp xương kêu răng rắc, rồi bất ngờ cúi người đè Tô Nặc xuống giường, ánh mắt khóa chặt gương mặt cậu.
"Sau khi hỏi rõ rồi thì sao?"
Ánh mắt Tô Nặc dao động: "Sau đó… cũng chưa nghĩ tới."
Lục Ngộ giận quá mà bật cười, giữ chặt hai tay Tô Nặc giơ lên cao đặt l*n đ*nh đầu cậu.
Hơi thở Tô Nặc trở nên gấp gáp, theo phản xạ cong người lên, cơ thể dán sát vào lồng ngực Lục Ngộ. Mặc dù Tô Nặc không cảm nhận được pheromone trên người anh, nhưng cũng đã mơ hồ cảm thấy một luồng áp lực bủa vây xung quanh.
Người này đang tức giận, mà là tức giận rất nghiêm trọng.
Có lẽ là không hài lòng với câu trả lời vừa rồi, tay còn lại của Lục Ngộ đặt lên eo cậu, chỉ vài động tác đã l*t s*ch quần áo vướng víu trên người Tô Nặc.
Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống phần bụng dưới của cậu.
"Hai người đều đã uống rượu giúp hứng tình, còn ở chung một phòng. Nếu không phải anh đột nhiên quay về thì chút nữa có thể xảy ra chuyện gì, chắc là cũng đã xảy ra cả rồi."
Lục Ngộ vừa hôn cậu vừa nói, hơi thở run rẩy giữa răng môi như đuôi rắn trườn qua mang đến cảm giác tê dại lan khắp bụng dưới của Tô Nặc.
Tô Nặc còn chưa kịp mở miệng, nụ hôn của Lục Ngộ đột nhiên trở nên dữ dội, anh dùng răng cắn mạnh cậu một cái. Lực vừa phải, không làm cậu bị thương, nhưng cũng đủ khiến Tô Nặc cảm thấy đau.
Tô Nặc muốn đẩy Lục Ngộ ra, nhưng hai tay bị anh khóa chặt trên đỉnh đầu hoàn toàn không thể động đậy.
Sức mạnh của người này y như trâu vậy, nghĩ lại chuyện trước kia cậu từng "cưỡng ép" anh, có lẽ là do cố tình nhường nhịn.
Tô Nặc không còn cách nào, định giơ chân đá lén một cú, nhưng lại bị Lục Ngộ nắm lấy mắt cá chân, thuận thế lật người cậu xuống, úp mặt cậu xuống giường.
Tầm nhìn của Tô Nặc chìm trong chăn đệm, bên tai truyền đến tiếng dây thắt lưng bật ra.
"Lục Ngộ!"
Lục Ngộ dùng dây thắt lưng trói chặt tay cậu lại.
"Anh định làm gì?!"
Lục Ngộ không trả lời, cúi người xuống, thân hình to lớn của anh bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của Tô Nặc, hoàn toàn giam cậu trong lòng mình.
"Thả em ra! Lục Ngộ, anh đừng có ghen bóng ghen gió nữa! Hai người các anh là cùng một người mà!"
Lục Ngộ vẫn không trả lời, chỉ dùng hành động để biểu lộ cơn giận đang sôi sục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!