Chương 66: Hai Lục Ngộ 03

Lục Ngộ ngẩng đầu lên: "Ơi?"

Tô Nặc nhìn chằm chằm vào người trước mặt, không nhúc nhích, nhưng tim thì đập thình thịch. Những lời định nói ra đã lên đến cổ họng, vậy mà lại nuốt ngược trở về.

Cậu rất muốn hỏi anh, có phải là Lục Ngộ của kiếp trước không.

Nhưng chợt nghĩ lại, nếu không phải thì Lục Ngộ của kiếp này nghe thấy sẽ lại ghen bóng ghen gió, rồi làm ầm lên không vui. Hiện tại hai người đang trong tuần trăng mật, Tô Nặc không muốn tỏ ra "không biết điều".

Tô Nặc mấp máy môi: "Cảm ơn."

Lục Ngộ sững người một chút, rồi phản ứng lại, đứng dậy, xoa đầu Tô Nặc.

Không hiểu sao, khoảnh khắc ấy cơ thể Tô Nặc bỗng có một phản ứng bản năng, tim như vượt qua không gian và thời gian, khi chạm vào Lục Ngộ thì sinh ra một loại cộng hưởng kỳ lạ, những vệt nước mắt mơ hồ không kìm được mà dâng lên nơi đáy mắt.

Cậu bỗng nhiên muốn khóc.

Cảm giác chua xót ấy từng đợt từng đợt tràn ngập khắp cơ thể.

Cậu sợ Lục Ngộ phát hiện, đành xoay ghế, đổi hướng, quay lưng về phía Lục Ngộ, giả vờ gọi liên lạc với Thẩm Miểu.

Bên phía Thẩm Miểu, rõ ràng nhìn thấy biểu cảm của Tô Nặc thay đổi, còn tưởng rằng Tô Nặc bị ủy khuất, vội vàng hỏi han.

Tô Nặc hơi lơ đãng, trả lời Thẩm Miểu qua loa, nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến Lục Ngộ.

Lục Ngộ dường như thấy cậu đang gọi điện thoại, rất biết điều mà đi ra boong tàu ngắm sao ngoài không gian.

Tô Nặc bỗng nhớ ra, sau khi Lục Ngộ tỉnh lại ở bệnh viện thì có gì đó không bình thường, lúc đầu còn như thể không nhận ra mình.

Không đúng, không phải là không nhận ra, mà giống như rất lâu rồi không gặp, bỗng nhiên gặp lại thì trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Còn lúc sau đưa Lục Ngộ về khách sạn, phản ứng của Lục Ngộ cũng có gì đó là lạ, rất im lặng, lại bất thường rụt rè. Lúc đó cậu còn tưởng là vì chuyện của đám hải tặc không gian nên Lục Ngộ mới có cảm xúc bất ổn.

Bây giờ nghĩ lại…

Cậu và Viên Giản Ý đều có thể sống lại một kiếp, vậy thì tại sao Lục Ngộ lại không thể?

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, tâm trí liền bay xa mãi, cho đến khi tiếng gọi của Thẩm Miểu kéo cậu quay lại thực tại.

"Tô Nặc, cậu không sao chứ? Có cần…"

"Không cần, tớ không sao." Còn chưa đợi Thẩm Miểu nói thêm gì, Tô Nặc đã vội vàng cúp liên lạc, "Miểu Miểu, cậu đi làm việc đi, bên này tớ còn chút chuyện."

Bây giờ tâm trạng cậu hơi rối, cần phải bình tĩnh lại để suy nghĩ cho rõ ràng.

Cúp máy xong, cậu không nhúc nhích, cứ ngồi yên tại chỗ.

Rất nhanh, một tiểu nhân trong đầu cậu nhảy ra, phủ định suy đoán ban nãy của mình.

Cậu không thể chỉ vì một hành động như chạm vào mắt cá chân mà suy diễn ra nhiều chuyện xa vời đến vậy.

Thứ nhất, tuy phản ứng của Lục Ngộ có hơi lạ, nhưng nhiều chuyện lại khớp một cách hợp lý.

Thứ hai, nếu Lục Ngộ thật sự có sống lại, thì cũng không nên sống lại ở thời điểm này.

Bởi vì nếu theo quỹ đạo kiếp trước, thì vào lúc này Lục Ngộ đã chết từ lâu rồi, cho nên nếu có sống lại thì phải là sớm hơn nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc do gần đây mình quá nhàn rỗi nên mới nảy ra những ý nghĩ kỳ quái đến thế.

Sau này nên bớt xem mấy thứ kỳ quặc lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!