Lục Ngộ vẫn quay lưng lại với Tô Nặc, nhất thời không nói gì.
Nước ấm rơi tí tách xuống, nhanh chóng làm ướt quần áo trên người Tô Nặc. Những chỗ hai người dán sát vào nhau có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng cơ thể của đối phương.
Có lẽ vì sợ Tô Nặc sẽ "hành động bừa bãi", Lục Ngộ nắm lấy một tay của Tô Nặc, yết hầu chuyển động, giọng khàn khàn nói: "Anh tắm xong rồi, em… tắm đi."
Nói xong, Lục Ngộ vội vã cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau khô người, nhanh nhẹn thay bộ đồ ngủ, suốt cả quá trình đều quay lưng lại với Tô Nặc, không hề nhìn cậu.
Tô Nặc dở khóc dở cười.
Lúc mở cửa bước ra, Lục Ngộ còn không quên dặn dò: "Cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
"Ừm."
Nửa giờ sau, Tô Nặc từ phòng tắm bước ra.
Cậu đi vào phòng ngủ, thấy Lục Ngộ đang ngồi trên giường, tay cầm một quyển sách về cơ giáp, chăm chú đọc.
Tô Nặc ngáp một cái rồi đi sấy tóc. Chẳng bao lâu, cậu nhìn qua gương thấy ánh mắt của Lục Ngộ dần rời khỏi quyển sách, rơi lên người cậu, như thể đang quan sát cậu.
Tô Nặc đổi hướng sấy tóc, Lục Ngộ lập tức thu lại ánh mắt, tỏ vẻ nghiêm túc, ngồi thẳng lưng.
Thấy vậy, Tô Nặc thầm cười trong lòng.
Sau khi bôi chút nước dưỡng da, cậu lại bóp một ít kem dưỡng tay vào lòng bàn tay, vừa xoa vừa trèo lên giường. Cậu ngồi xuống bên cạnh Lục Ngộ, nắm lấy tay anh, xoa qua xoa lại, bôi kem dưỡng sang cho anh.
Lục Ngộ khẽ nín thở, ánh mắt trở nên u tối, sâu lắng, chăm chú nhìn đôi tay của hai người.
Tô Nặc hỏi: "Mấy giờ ngủ?"
Nghĩ đến việc Tô Nặc vừa ngáp xong, Lục Ngộ nói: "Bây giờ ngủ nhé."
"Ừm."
Sau khi tắt đèn, căn phòng ngủ chìm vào bóng tối. Trong đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của hai người vang lên. Lục Ngộ cảm thấy tiếng thở của mình quá rõ ràng, đang định điều chỉnh lại nhịp thở cho nhẹ hơn, thì đúng lúc đó, Tô Nặc đột nhiên đưa tay qua, ôm lấy ngực anh.
Lục Ngộ khẽ nghẹn thở trong giây lát. May mà người trong lòng đã tìm được một tư thế thoải mái, không làm thêm động tác nào khác mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Một lúc lâu sau, Lục Ngộ mới giơ tay lên, ôm lấy Tô Nặc.
Hơi thở quen thuộc, vòng tay quen thuộc, khiến ký ức thuộc về thân thể này ùn ùn kéo về.
Cơ thể này dường như là một kẻ não yêu điển hình.
Những chuyện nó nhớ được phần lớn đều liên quan đến Tô Nặc, từ những hình ảnh thoáng qua có thể thấy được người này thực sự rất thích Tô Nặc.
Đây là thế giới song song sao?
Lục Ngộ ở thế giới này, sự nghiệp thuận lợi, tình yêu viên mãn.
Đến mức khiến linh hồn lạc loài từ thế giới khác này có chút ghen tỵ.
Sáng hôm sau, khi Tô Nặc tỉnh dậy thì phát hiện Lục Ngộ đã dậy từ sớm. Cậu lê dép đi ra ngoài, thấy Lục Ngộ đã ngồi vào ghế ăn như mọi khi.
Tô Nặc nhẹ nhàng vươn vai, chào: "Chào buổi sáng." Một đoạn eo theo động tác ấy lộ ra khỏi bộ đồ ngủ. Chưa đợi Lục Ngộ đáp lại, cậu đã đi vào phòng rửa mặt.
Không hề nhận ra ánh mắt của Lục Ngộ phía sau.
Lục Ngộ khựng lại một chút mới dời ánh mắt đi, cúi đầu nhìn ly sữa trong tay, cổ họng không hiểu sao có chút nghèn nghẹn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!