Tô Nặc mở khung hội thoại, một tin nhắn đập vào mắt.
[Cậu có thể chế tạo Kha đằng thảo xua đuổi tộc Côn Trùng sao?]
Chữ trên màn hình dường như trở nên mơ hồ, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu nhòe đi.
Cậu lau mắt mới nhận ra không phải hình ảnh mờ đi, mà là mắt mình mờ đi, nước mắt không thể kiểm soát đã đọng nơi khóe mắt, tận sâu trong tim dường như cũng chứa đầy những giọt lệ mằn mặn.
Cậu cố gắng gõ chữ, ngón tay run rẩy, phải mất một lúc lâu mới gõ ra được một chữ [Đúng], nhưng lại chần chừ chưa gửi đi.
Lục Ngộ.
Thật sự là Lục Ngộ.
Thời gian như quay ngược lại, cậu trở về thế giới nơi Lục Ngộ vẫn còn sống. Nỗi đau chua xót tận đáy tim như tan chảy thành từng viên kẹo bông gòn phồng to, từng sợi từng sợi ngọt ngào bao bọc lấy cậu.
Cậu lấy hết dũng khí, gửi tin nhắn đi, rồi lại tìm tài khoản của Chiêm Đình, không thể chờ đợi để chia sẻ tin tốt này với Chiêm Đình.
[Chiêm Đình! Lục Ngộ đã chấp nhận lời mời kết bạn của tôi rồi!]
[Ừ.]
[Dù sao cũng muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, người điều khiển cơ giáp màu xanh hôm nay là anh đúng không?]
[Ừm.]
[Ngầu thật đấy.]
[Hừ.]
Tô Nặc tắt khung trò chuyện với Chiêm Đình, phát hiện Lục Ngộ vẫn chưa trả lời tin nhắn, không nhịn được đi qua đi lại trong phòng. Tiếc là phòng quá nhỏ, cậu gần như chỉ đi lòng vòng tại chỗ.
Hơn mười phút sau, Lục Ngộ gửi tin nhắn phản hồi.
[Tại sao lại tìm tôi?]
Tô Nặc định gõ một đoạn đầy chính nghĩa, nghĩ đi nghĩ lại rồi xóa sạch, chỉ để lại một câu:
[Vì tôi muốn giúp anh.]
[Tôi không thể vô cớ tin tưởng một người lạ. Cậu là ai?]
[Phó tướng Lục, thân phận của tôi hiện tại chưa thể tiết lộ, nhưng tôi tuyệt đối không hại anh. Xin hãy tin tôi.]
[Không muốn nói tôi biết cậu là ai, ít nhất hãy cho tôi thấy dáng vẻ của cậu.]
Tô Nặc tất nhiên không thể gửi ảnh chụp khuôn mặt, nếu gửi ảnh thì chẳng khác gì nói ra thân phận. Bây giờ cậu vẫn chỉ là người hầu trong Nguyên Cung, nếu bị Lục Ngộ phát hiện, chắc chắn anh ấy sẽ không tin tưởng cậu.
Cậu rơi vào giằng co, lại sợ mình cứ úp úp mở mở sẽ khiến đối phương mất kiên nhẫn, nên đành nghĩ ra một cách thỏa hiệp.
[Không gửi ảnh mặt, gửi ảnh khác được không?]
[Ừ.]
Tô Nặc bắt đầu chọn ảnh, chọn một đống ảnh không lộ mặt, nhưng không tấm nào khiến cậu hài lòng. Cuối cùng cậu dứt khoát mở camera, định chụp một tấm mới.
Ống kính lấy nét vào thân người, bỗng nhiên cậu nhớ lại chuyện kiếp trước.
Có một thời gian cậu không thích mang tất, dù sao đôi chân cũng không còn cảm giác, cậu mặc kệ, tự buông thả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!