"Hắn trốn về Đế Quốc rồi liền vứt cơ giáp và quang não, tung tích hoàn toàn biến mất. Hiện tại Tinh chủ Lục Hạnh đang ra lệnh cho người âm thầm tìm kiếm hắn."
"Ba người bị phát hiện có hiện tượng côn trùng biến dị kia, có liên quan đến hắn không?"
"Chưa rõ."
Nếu có liên quan đến tên đào binh kia, thì vấn đề vẫn còn trong tầm kiểm soát. Nhưng nếu không liên quan, thì chứng tỏ nội bộ Đế Quốc đã bị tộc trùng thâm nhập, không biết còn bao nhiêu mối họa tiềm ẩn.
Nghĩ đến đây, cả phòng họp rơi vào yên lặng.
Lục Ngộ cúi đầu nhìn tài liệu được gửi đến từ quang não, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Trước kia trí tuệ của lũ trùng đó không cao, điểm đáng sợ chỉ nằm ở thân thể mạnh mẽ và sức lực kinh hoàng. Nhưng giờ đây một phần sâu đã mang gen loài người, sở hữu khả năng tư duy. Dựa theo dữ liệu từ phòng thí nghiệm, những con trùng này có năng lực suy nghĩ không thấp, ít nhất tương đương trẻ em trên tám tuổi.
Không rõ chúng có còn tiếp tục tiến hóa hay không.
Lục Ngộ nói: "Tăng cường lực lượng tuần tra tại hành tinh Geraldine. Bất kỳ động tĩnh nào cũng phải lập tức báo cáo." Dừng một chút, anh lại tiếp lời: "Bất kỳ một con trùng nào rời khỏi Geraldine, lập tức tiêu diệt toàn bộ."
"Rõ!"
Lúc này, binh sĩ gác đi vào, ghé vào tai Lục Ngộ thì thầm điều gì đó.
Không rõ là chuyện gì, Lục Ngộ ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Nặc.
Tô Nặc đang hiếu kỳ, thì ngay khoảnh khắc đó, Viên Giản Ý bước vào từ cửa.
Sự xuất hiện của Viên Giản Ý lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt trong phòng. Anh ta chẳng liếc nhìn ai, đi thẳng đến bên cạnh Tô Nặc, kéo ghế ngồi xuống. Một luồng khí rất nhẹ dao động theo động tác của anh ta, thoảng qua như mùi hoa mộc lan mờ nhạt lướt nhẹ qua mặt Tô Nặc.
Lục Ngộ đóng tập tài liệu lại cái "bốp": "Ý thiếu gia nói có phát hiện mới muốn chia sẻ. Không biết là phát hiện gì?"
Viên Giản Ý đi thẳng vào vấn đề: "Trùng Sakelu không lây nhiễm loài người qua đường máu, mà là thông qua việc nuốt chửng thân thể con người, chiếm đoạt ký ức, sau đó biến thành hình dạng vật chủ để thay thế họ." Vừa nói, anh ta giơ tay ra, Quan Lâm đưa bút laser cho anh. Viên Giản Ý điều khiển bút xoay hình ảnh 3D trước mặt rồi tiếp tục, "Vì vậy, ba người trong ảnh không phải bị lây nhiễm từ tên đào binh, mà là ba con trùng đã nuốt chửng họ, cố gắng ký sinh vào cơ thể.
Dựa theo tình hình, quá trình côn trùng biến dị cần mất vài giờ, cho nên bọn chúng chưa kịp hoàn tất thì đã bị phát hiện."
Giả Tự trợn mắt: "Nuốt xác, chiếm ký ức. Trùng Sakelu đã tiến hóa đến mức này rồi sao?"
Quan Lâm tiếp lời: "Nếu việc này là thật thì cũng có một điểm tốt, chứng tỏ quá trình côn trùng biến dị chỉ có thể xảy ra giữa một con trùng và một người, không thể lây lan như virus. Nhưng Ý thiếu gia, sao cậu biết chuyện này?"
Hiện giờ, việc nghiên cứu trùng Sakelu chưa có kết quả, hơn nữa thông tin này vẫn đang được bảo mật. Viên Giản Ý sao có thể biết?
Viên Giản Ý nghe vậy, xoay cây bút trong tay, cười hờ hững: "Hôm qua tôi dọn dẹp đồ cũ ở Nguyên cung, tình cờ phát hiện một bản ghi chép thí nghiệm trong thư phòng. Kết hợp nội dung trong đó, tôi suy đoán côn trùng biến dị chính là quá trình như tôi vừa nói."
"Ghi chép trong thư phòng?" Lục Ngộ bật cười lạnh. "Nguyên cung đã bị lục soát sạch sẽ, sao có thể còn sót tài liệu gì? Ghi chép đó đâu?"
"Không may tôi làm mất rồi."
"Đây không phải là sân chơi, càng không phải nơi để tỏ tình. Nếu không có bằng chứng, mời cậu rời khỏi đây."
Câu nói đó khiến bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng, ai nấy đều thấy gượng gạo. Nhưng đương sự Viên Giản Ý chẳng hề thay đổi sắc mặt, còn quay sang nhìn Tô Nặc: "Nặc Nặc, em tin lời tôi nói không?"
Lời đột ngột chuyển hướng về phía Tô Nặc, mọi ánh mắt cũng dồn về cậu, chờ xem phản ứng.
Tô Nặc ngẩng đầu, đối mặt ánh mắt Viên Giản Ý, thấy anh ta nháy mắt một cái, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
Kiếp trước, hình như cũng từng xảy ra hiện tượng côn trùng biến dị trong Đế quốc. Nhưng khi đó Tô Nặc đã kiệt sức, chỉ mơ hồ thấy vài bản tin mờ nhạt, chẳng rõ thật giả. Nếu trí nhớ không sai, thì những việc đó là thật. Mà Viên Giản Ý sống lâu hơn cậu, chắc chắn hiểu rõ hơn. Lời anh ta nói, thật sự là có căn cứ….
Còn bản ghi chép trong thư phòng e rằng chỉ là cái cớ. Bởi Viên Giản Ý cũng giống cậu, không thể tiết lộ chuyện mình đã sống lại một lần.
Nghĩ vậy, Tô Nặc đáp: "Lời Ý thiếu gia nói… thiếu bằng chứng chứng minh, khó làm người khác tin. Nhưng theo dữ liệu hiện tại từ viện nghiên cứu, đã loại trừ khả năng lây nhiễm qua máu và khí. Vậy chúng ta cứ tạm dựa theo lời Ý thiếu gia mà chuẩn bị, có thêm một phương án phòng bị cũng không có gì sai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!