Người đeo mặt nạ cất giọng đầy ẩn ý: "Lục Ngộ là quan chức cấp cao của quân đội, bình thường sẽ không dễ dàng chấp nhận lời kết bạn từ người lạ đâu."
Tô Nặc như vừa nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ tinh ranh: "Tôi biết phải làm gì để anh ấy đồng ý."
Người đeo mặt nạ khẽ hừ một tiếng, thấy Tô Nặc ôm lấy quang não, lén lút gõ chữ như thể không muốn cho ai nhìn thấy.
Nhưng trong căn phòng này, ngoài cậu ra thì chỉ có gã.
Người đeo mặt nạ: "…"
Cảnh giác với tôi? Chẳng khác nào phòng không khí.
Chuyện xảy ra ban ngày khiến Tô Nặc vẫn còn sợ hãi, trước khi ngủ cứ dặn đi dặn lại người đeo mặt nạ đừng hành động tùy tiện nữa.
Nguyên cung vẫn chưa bắt được người, biết đâu lát nữa lại tung ra mấy loại công nghệ cao cấp khác để truy tìm, mà gã thì không chắc có thể may mắn thoát được lần nữa.
Chỉ cần cố thêm một đêm, sáng mai sẽ có một nhóm y bác sĩ đến Nguyên cung, đến lúc đó có thể lén trà trộn theo họ rời khỏi đây.
Người đeo mặt nạ bị cậu lải nhải đến phát mệt, bèn nhắm mắt, ngả người trên ghế ngủ thiếp đi.
Đèn tắt, không biết đã qua bao lâu, trong đêm yên tĩnh vang lên tiếng lẩm bẩm mơ màng của Tô Nặc: "Anh ấy vẫn chưa đồng ý…"
Câu nói trĩu nặng thất vọng, bao bọc bởi cơn buồn ngủ, khiến giọng điệu nghe có chút mềm mại đến khó tả.
Người đeo mặt nạ mở mắt ra, nhìn về phía chiếc giường với dáng người mờ mờ đang xoay trở không yên.
Sàn gỗ vang lên tiếng cót két khe khẽ, bóng dáng ấy trở mình liên tục, hình như khó ngủ.
Một lúc sau, bóng người ấy chống tay ngồi dậy nửa người, lên tiếng dò hỏi: "Anh ngủ chưa?"
"Ngủ rồi."
Tô Nặc ngừng một chút: "Vậy thì anh nói chuyện trong mơ với tôi đi."
"……"
Tô Nặc và người đeo mặt nạ bắt đầu trò chuyện lặt vặt không đầu không đuôi. Nói đúng hơn, Tô Nặc là người nói, còn người đeo mặt nạ chỉ "ừ", "hừ", "chậc" cho có lệ.
Tô Nặc thậm chí còn có thể tưởng tượng được bộ mặt lười biếng, qua quýt của gã dưới lớp mặt nạ sắt mỗi khi phát ra những âm thanh "ừ", "hừ", "chậc", nhưng cậu chẳng để tâm.
Trò chuyện đến tận khuya, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới, sự cảnh giác và khoảng cách trong lòng dần tan biến. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Nặc ngáp một cái rồi hỏi: "Phải rồi, tôi còn chưa biết tên anh là gì."
Vừa hỏi xong, đầu óc Tô Nặc bỗng tỉnh táo lại, và cậu bắt đầu hối hận.
Câu hỏi này rõ ràng đã vượt quá giới hạn, người đeo mặt nạ e là sẽ nổi giận.
Trong màn đêm yên tĩnh, từng giây từng phút như chậm lại. Một lúc sau, một giọng nam khàn khàn vang lên: "Chiêm Đình."
Hai chữ ấy như khuấy động làn sóng giữa đêm đen dày đặc, trái tim Tô Nặc cũng bị kéo theo, nhấp nhô không yên, đập thình thịch.
Cậu mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía người đang ngồi trên ghế.
Chiêm Đình!
Người đeo mặt nạ trước mặt lại chính là Chiêm Đình!
Đó là tên của thủ lĩnh tổ chức Hydra, cũng chính là người đã cứu Tô Nặc thoát khỏi hành tinh Arelis kiếp trước.
Ở kiếp này, không ngờ cậu lại gặp Chiêm Đình sớm đến vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!