Tô Nặc đứng chết trân tại chỗ.
Tựa như có một cơn gió lạnh vô hình xuyên thấu toàn thân, tứ chi lạnh buốt, tê rần, hầu như không còn cảm giác gì nữa. Cậu ngây người nhìn Seamus trước mặt, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, mình phải nói với Nam Y thế nào đây?
Nam Y vẫn đang chờ vị hôn phu của cậu ấy quay về.
"Sao lại thành ra như vậy?"
Tống Minh Huyền tiếp lời: "Có thể là trong lúc chiến đấu, nhóm chiến sĩ cơ giáp đó đã đụng độ với côn trùng Sakuru, trong quá trình giao chiến, máu có thể bị nhiễm khuẩn…" Anh ta ngừng lại một chút: "Cũng có thể là nguyên nhân khác, dẫn đến biến dị gen."
Nghĩ đến những gì đã nghe trước đó, dù đã biết việc biến dị không thể cứu chữa, Tô Nặc vẫn không cam lòng: "Không còn cách nào cứu được sao?"
Tống Minh Huyền lắc đầu.
Sự tàn khốc và đẫm máu của chiến tranh lúc này đã được hé lộ một góc. Chỉ cần một góc như thế đã đủ khiến người ta khó chịu đến buồn nôn. Sắc mặt Tô Nặc tái nhợt, tiếng ù ù vọng từ lồng ngực đến tai, như một hồi âm hỗn loạn không dứt.
Lục Ngộ nhìn Tô Nặc: "Nhóm chiến sĩ cơ giáp mất tích gần hành tinh Geraldine, hiện quân bộ mới chỉ tìm được hai người. Một người đã hoàn toàn biến dị và bị tiêu diệt. Seamus là người thứ hai. Chuyện xảy ra ở đây đã vượt khỏi quy luật thông thường, nguy hiểm không thể đoán trước. Đó cũng là lý do vì sao trước kia anh không muốn em đến Geraldine."
Trận chiến lần này, sẽ còn khốc liệt hơn bất kỳ trận nào trước đây.
Đối thủ là côn trùng biến dị không thể kiểm soát.
Tô Nặc như nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Có phải liên quan đến thí nghiệm gen của nhà họ Viên không?"
"Ừm."
Tống Minh Huyền mở quang não, trình chiếu toàn bộ số liệu cơ thể của Seamus. Một loạt văn bản được chiếu lơ lửng trong không trung, chữ dày đặc như văn cổ khó hiểu.
Trong khi họ đang trò chuyện, Tô Nặc lại lạc vào mây mù, vô thức bước về phía trước, đứng sát hàng rào chắn trong suốt, nhìn vào bên trong.
Seamus bị trói bằng xích sắt, tứ chi không thể giang ra. Cậu ta liên tục dùng đầu đập vào tường chắn. Khi thấy Tô Nặc đến gần, cậu ta gập người như thú hoang, tiếng gầm gừ trong cổ họng như tiếng gọi của quái vật sắp chết. Đột nhiên, cậu ta quay người, vung chiếc đuôi to như cột trụ về phía Tô Nặc, nhưng rất may tấm chắn vẫn đủ vững chắc để chặn lại.
Dù cú đánh bị cản, luồng chấn động trong không khí vẫn xuyên qua, như tơ lụa cuốn lấy toàn thân Tô Nặc, khiến da thịt run rẩy từng hồi.
Lục Ngộ kéo Tô Nặc ra sau, nhìn thần sắc trong mắt cậu, dường như hiểu rõ những gì cậu đang nghĩ, dịu giọng: "Hắn không thể cứu được nữa."
Tô Nặc thấp giọng: "Vậy… anh bảo em phải nói với Nam Y thế nào?"
Nói với cậu ấy rằng, mình đã tìm thấy vị hôn phu của cậu ấy rồi, nhưng người đó đã biến thành quái vật và sắp bị quân bộ tiêu diệt?
Lời nói tàn nhẫn như vậy, cậu không sao thốt nổi.
Lục Ngộ nghe một câu mơ hồ như vậy, đoán được phần nào, nhẹ giọng: "Không phải lỗi của em, Tô Nặc."
**
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Lục Ngộ cùng vài người khác vội vã đi họp.
Tô Nặc do chưa quen khí hậu hành tinh lạ nên được đưa về khu ký túc xá nghỉ ngơi, điều kiện ở đây đơn sơ, cả cấp tướng cũng chẳng khác là bao.
Nhắm mắt lại, Tô Nặc lại hiện lên hình ảnh Seamus đầy hung tợn, nửa người nửa trùng, cùng những tiếng gầm gừ như thú dữ…
Cậu trằn trọc trở mình, nhìn vào bóng tối.
Trong không khí đầy bụi, từng hạt bụi như hiện rõ hình dạng, nhảy múa trước mắt cậu, khiến đầu óc rối tung, không sao ngủ được. Đúng lúc ấy, quang não báo có tin nhắn mới, là từ Nam Y.
Hôm nay truyền thông đã đưa tin về việc Lục Ngộ và Tô Nặc đến căn cứ Samuel, có lẽ Nam Y đã đọc được.
[Xin lỗi làm phiền ngài khuya thế này, nhưng ngài có tin tức gì về Seamus chưa ạ?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!