Chương 48: (Vô Đề)

Khi phi thuyền vừa hạ cánh, Tô Nặc đã nhìn thấy bóng dáng của Lục Ngộ qua khoang kính.

Dưới tòa kiến trúc hùng vĩ tráng lệ, Lục Ngộ khoác áo gió đen, từng bước đi xuống bậc thềm bạch ngọc. Dưới ánh sáng mờ nhạt, cái bóng phía sau anh kéo dài như một thanh kiếm. Giả Tự đang chạy theo sau anh, dường như muốn giải thích điều gì, nhưng Lục Ngộ lại có vẻ chẳng buồn để ý.

Thấy vậy, Tô Nặc liền cố ý giả vờ vấp ngã ở bậc thang, mượn cơ hội được Viên Giản Ý đỡ lấy, cố tình nói chuyện thân mật với anh ta.

Viên Giản Ý dường như cũng nhận ra dụng ý của Tô Nặc, nhưng lại rất phối hợp.

"Đúng lúc tôi không có việc gì, để tôi đưa em đến gặp Tinh chủ."

"Được."

Hai người vừa đi xuống bậc thềm thì bị một bóng đen chắn đường.

Ngẩng đầu lên, liền chạm phải gương mặt lạnh lùng của Lục Ngộ.

Tô Nặc giả vờ như mới nhìn thấy anh, ánh mắt thoáng sửng sốt rồi chuyển thành lúng túng, đảo mắt liên tục như thể đang che giấu việc xấu gì đó: "Anh… sao anh lại ở đây?"

Lục Ngộ nghiến răng: "… Đây là quân bộ, nơi anh làm việc." Cho nên anh không ở đây, thì ai nên ở?

Tô Nặc gật đầu, làm bộ như vừa chợt hiểu: "À…" Cậu siết chặt chậu hoa trong tay, nghiêng người về phía Viên Giản Ý: "Bọn em còn có việc, anh cứ bận việc của mình đi."

Bọn em…

Anh…

Chỉ vài chữ đơn giản, gần như chữ nào cũng giẫm trúng điểm yếu của Lục Ngộ. Anh còn muốn hỏi gì đó, nhưng Tô Nặc đã tỏ rõ vẻ không muốn dây dưa, liếc Viên Giản Ý một cái rồi hai người cùng sải bước vượt qua anh.

Lục Ngộ sững sờ quay lại, nhìn Tô Nặc, lại nhìn Viên Giản Ý, cuối cùng liếc sang Giả Tự.

Giả Tự lập tức biết điều lên tiếng: "Xem ra anh dâu sắp có chồng mới rồi."

Lục Ngộ: "……"

Đi được vài bước, Tô Nặc liếc mắt thấy cái bóng mang vẻ u oán kia đang vội vàng đuổi theo, khóe môi khẽ cong lên rồi lại lập tức đè xuống, làm bộ như không thấy gì. Thấy Viên Giản Ý có vẻ rất thông thạo tình hình trong quân bộ, Tô Nặc liền nhớ đến mấy tin đồn trên mạng, chủ động hỏi: "Anh sắp vào bộ cơ giáp à?"

"Ừ."

Viên Giản Ý là omega đầu tiên bước vào bộ cơ giáp, quá trình đầy gian nan. Rào cản lớn nhất chính là định kiến của mọi người, hầu hết đều cho rằng omega không thể làm binh sĩ cơ giáp, càng không thể làm chỉ huy.

"Chúc mừng anh."

Viên Giản Ý rất thích lời chúc ấy, dù biết rõ hôm nay Tô Nặc khác thường chẳng qua là đang lợi dụng mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui. Chỉ cần Tô Nặc chịu nói chuyện nhiều hơn, anh liền cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đang dần tiến triển.

Lục Ngộ đuổi kịp hai người, vừa hay nghe được câu đó, lại thấy vẻ mặt si tình của Viên Giản Ý, cơn ghen trong lòng bốc lên không kiềm được.

Hai người này, sao hôm nay lại tình cờ gặp nhau?

Từ khi nào mà quan hệ lại hòa hợp đến vậy?

Nhìn cách họ tương tác, ngược lại khiến anh giống như người ngoài cuộc không được yêu.

Thu lại tâm tư, Lục Ngộ hắng giọng, bước lên chặn đường họ.

"Tô Nặc, em và… hắn đến quân bộ làm gì?"

Tô Nặc giơ chậu cây trong lòng lên: "Em đến giao hoa Khắc Đằng cho anh cả. Trên đường gặp Ý thiếu gia, anh ấy tiện đường nên đưa em một đoạn."

Đưa em, em cũng đồng ý?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!