Tiếng chồng ơi kia rất nhẹ, nhẹ như một chiếc lông vũ mềm mại rơi xuống đất. Nhưng tiếng rơi của chiếc lông ấy lại xuyên qua không khí, truyền đến tai Lục Ngộ. Trong khoảnh khắc đó, lồng ngực anh như bị nhét đầy bột nở, trái tim không ngừng phồng to, như sắp xuyên qua xương ngực mà tràn ra ngoài.
Anh nhớ lúc Lục Hạnh và Tống Tinh Mặc vừa mới kết hôn, mỗi lần Tống Tinh Mặc gọi một tiếng chồng ơi, Lục Hạnh có thể bị sai khiến làm bất cứ chuyện gì — bảo đi đông thì không dám đi tây. Khuôn mặt Lục Hạnh vốn quanh năm không cười cũng có thể hiện ra chút dịu dàng.
Khi đó, Lục Ngộ và Giả Tự còn hay cùng nhau trêu chọc Lục Hạnh là kẻ vì sắc mà lú lẫn, chẳng hiểu gọi một tiếng chồng thì có gì đáng vui đến thế?
Sao lại bị làm cho mụ mị thế kia?
Không thể có chút cốt khí sao?
Nhưng đến lúc này, Lục Ngộ cuối cùng đã hiểu cảm giác ấy.
Cứ như có một sợi chỉ đang len lỏi trong thân thể, xuyên qua trái tim, mạch máu, xương cốt. Trên sợi chỉ ấy chảy qua lớp siro ngọt mềm, từng chút một ăn mòn mọi thứ.
Cốt khí, cái thứ vô hình vô thanh ấy, cũng dần sụp đổ trước từng đợt pháo bọc đường.
…
Lục Ngộ đắm chìm trong tiếng "chồng" kia đến mức quên mất chính sự. Đến khi nhớ ra thì đã là ngày hôm sau. Cũng may kỳ mẫn cảm của alpha kéo dài đến bảy ngày, sau này vẫn còn cơ hội để thuyết phục Tô Nặc.
Không ngờ là, lần hai, lần ba… lần nào Lục Ngộ cũng không nói ra được.
Có lúc là do quên mất, có lúc thì rõ ràng nhớ ra rồi, nhưng nhìn người dưới thân lại cảm thấy, nói chuyện chiến trường trong thời khắc ấy thật quá phá hỏng không khí.
Còn khi không phá không khí thì Tô Nặc lại chẳng buồn nghe anh nói.
Thế là hoãn lại, "kỳ mẫn cảm" cứ thế trôi qua.
Trong những ngày tĩnh lặng ấy, Tô Nặc nhận được liên lạc từ Tòa án Hình sự.
Quincy muốn gặp cậu.
Quincy không có quyền đặc xá, tội mà ông ta phạm phải đã được điều tra, xét xử và bị tuyên án tử hình cách đây một tuần. Ngày trước khi hành hình, ông đề nghị được gặp Tô Nặc.
Phòng biệt giam rộng mênh mông, ánh sáng trắng chói mắt, đi ở đây còn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và áp lực hơn cả những đường hầm tối tăm, hẹp hòi.
Quincy ngồi trên ghế, xích sắt kéo dài từ sàn nhà trói chặt tứ chi của ông, hoàn toàn bị cố định, gần như không thể làm bất kỳ động tác nào lớn.
Hình phạt kiểu này thường chỉ dành cho những kẻ hung tàn hoặc phạm tội ác tày trời.
So với sự điên dại của Viên Cạnh, sắc mặt của Quincy trông vẫn ổn. Tóc và râu đã bạc trắng, khiến ông trông như một ông già hiền lành, tử tế. Ông luôn nheo mắt cười, dường như người sắp lên đoạn đầu đài không phải là mình.
Thấy Tô Nặc tới, ông khẽ nhếch môi, chủ động mở lời: "Không ngờ cậu vẫn chịu đến gặp lão già này."
Tô Nặc: "Chú Quincy, lúc cháu còn ở nhà kính, chú luôn chăm sóc cháu rất tốt. Trong lòng cháu vẫn luôn biết ơn chú."
Lời này khiến Quincy thoáng chìm vào hồi ức, khe khẽ thở dài.
"Tôi còn nhớ, hồi cậu mới đến Nguyên Cung mới mười ba mười bốn tuổi, cha mẹ đều mất sớm, buộc phải sớm ra ngoài kiếm sống. Nhưng cậu chẳng hề giống một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi chút nào cả, hành xử chín chắn vô cùng. Chỉ có một điều là mối quan hệ với cậu Ý thiếu gia là không ổn…" Nói đến đây, Quincy đổi giọng: "Kiếp trước, chậu và Ý thiếu gia có kết cục tốt đẹp không?"
Lần trước trong phòng thẩm vấn, Tô Nặc đã thuyết phục Quincy bằng cách tiết lộ mình là người sống lại và kể ra rất nhiều chuyện tương lai. Dĩ nhiên, thật giả lẫn lộn, tất cả nhằm khiến Quincy chịu khai ra Viên Cạnh.
Ban đầu Quincy không tin, chuyện sống lại quá mức hoang đường. Cho đến khi Tô Nặc nói ra kế hoạch dùng trùng tộc tấn công hai anh em nhà họ Lục trên chiến trường Samuel, một kế hoạch mà Quincy chưa từng tiết lộ với ai, chỉ tồn tại trong đầu ông thì ông mới tin.
Tô Nặc lắc đầu: "Không."
Quincy thấy cậu cụp mi xuống, tưởng mình chạm phải nỗi đau, vội nói: "Tha thứ cho lão già này nhiều lời quá."
Nghĩ lại, nếu kiếp trước Tô Nặc và Viên Giản Ý kết thúc tốt đẹp, thì đời này Tô Nặc đã không ngã vào vòng tay Lục Ngộ rồi. Có lẽ kiếp trước đâm đầu vào tường, kiếp này mới biết quay đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!