Chương 46: (Vô Đề)

Tô Nặc im lặng hai giây, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Em với anh chỉ là kết hôn giả, dù anh có ôm cậu ta, chắc cũng… không sao đâu."

Lời khen ngợi trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại còn nghe thấy một câu đáp lại "rộng lượng" đến mức này, sắc mặt Lục Ngộ có phần u oán, thầm nghĩ: Mấy hôm trước còn cầm súng cưỡng ép mình, sao lúc đó không nói là kết hôn giả đi?

Tô Nặc liếc nhìn anh một cái, lập tức hiểu ra điều gì: "Nhưng, dù anh có ôm cậu ta cũng không sao, bởi vì em tin vào nhân cách của anh."

Câu này cuối cùng cũng làm Lục Ngộ vui vẻ.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhớ lại lần đầu gặp Tô Nặc, khi ấy anh đang chìm trong búa rìu dư luận, bị chỉ trích không ra gì, chỉ có Tô Nặc luôn tin tưởng anh vô điều kiện.

Niềm tin ấy như một chỗ dựa vững chắc nhất nơi đáy lòng, mặc cho gió bão gầm thét, vẫn không gì lay chuyển được. Nó không chỉ mang lại áp lực, mà còn là động lực.

Thấy phía trước là khu bánh ngọt chất cao như núi, Lục Ngộ giả vờ ho một tiếng, đổi chủ đề: "Khụ, không nói mấy chuyện đó nữa. Em đói không? Muốn ăn chút bánh lót bụng không?"

"Được."

Tô Nặc bước đến khu bánh ngọt, chỉ vào miếng nào, Lục Ngộ sẽ lấy giúp miếng đó.

Người tay dài chân dài trời sinh rất hợp làm việc này.

Khung cảnh hai người chung sống như vậy rơi vào mắt người khác, không khỏi khiến mọi người đưa mắt ra hiệu cho nhau.

Ngay sau đó, có tiếng thì thầm rì rầm vang lên: "Trước kia chẳng phải có người biết chuyện nói hai người họ kết hôn giả sao?"

"Ừ đó, còn nói chờ khi Nguyên Cung sụp đổ thì hai người đó sẽ kiếm cớ ly hôn, sao giờ nhìn lại tình cảm mặn nồng thế này?"

"Hôm nay có bao nhiêu giới truyền thông và khách mời ở đây, ai biết họ có đang diễn không? Nên là thật hay giả, còn phải chờ xem đã."

Góc tầng hai của buổi tiệc, Viên Lộ nhìn tình hình ở khu bánh ngọt, khẽ nhếch môi, thu ánh mắt lại, quay sang Viên Giản Ý đang đứng bên cạnh mặt mày u ám, nói: "Tôi đã làm theo lời anh, hẹn gặp Lục Ngộ rồi, tiếc là anh ta không mắc câu."

Chỉ cần Lục Ngộ mềm lòng, đưa tay ôm mình, thì giờ ảnh chụp hai người ôm nhau chắc chắn đã được gửi tới tài khoản của Tô Nặc rồi.

Viên Giản Ý không đáp lời.

Viên Lộ nói tiếp:  "Nhưng thứ anh đã hứa với tôi, không thể nuốt lời." Giờ Viên Lộ đang vội vã muốn lấy chồng, sau khi cưới còn muốn có chút tiền tài ổn định thân phận, nên buộc phải cầu đến người anh cùng cha khác mẹ là một omega này.

Cuộc sống của Viên Giản Ý tốt hơn cậu ta nhiều. Một là vì anh ta là nhân vật then chốt lật đổ Nguyên Cung, có mối quan hệ không tệ với quân đội, hai là vì sau lưng còn có nhà họ Giản chống lưng, đến giờ vẫn có thể giữ được địa vị cao sang.

Nghe vậy, Viên Giản Ý chỉ "ừ" một tiếng.

Thấy anh ta mang vẻ trầm mặc ít nói như vậy, Viên Lộ thuận theo ánh mắt anh nhìn về phía Tô Nặc và Lục Ngộ: "Tôi nói, anh cũng đâu phải kẻ ngốc, sao cứ phải treo mình trên một cái cây? Tôi từng yêu Lục Ngộ, yêu đến chết đi sống lại, nhưng giờ chẳng phải cũng nhìn rõ tình hình, nhanh chóng tìm một alpha có lợi cho mình để cưới rồi sao?"

Viên Giản Ý lơ đãng liếc Viên Lộ, không nói gì, nhưng ánh mắt anh lại nặng trĩu như mang ngàn cân áp lực, Viên Lộ thấy vậy liền vội vàng ngậm miệng, kiếm cớ rời đi.

Viên Giản Ý vẫn không động đậy, đứng yên tại chỗ.

Thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện với anh, có alpha, cũng có omega xinh đẹp. Anh giữ thái độ lịch sự nhưng xa cách, khiến ai muốn tiếp cận đều phải bỏ cuộc.

Ánh đèn bất chợt mờ đi vài phần, giai điệu du dương vui tươi vang lên xung quanh. Trung tâm sàn nhảy, một chùm sáng chiếu xuống. Điệu nhảy đầu tiên vốn dĩ do Lục Hạnh và Tống Tinh Mặc thực hiện, nhưng cả hai đều là người khiêm tốn kín đáo, không muốn ra mặt.

Thế là mọi người liền nhìn về phía Lục Ngộ và Tô Nặc, hò reo muốn hai người họ nhảy.

Lục Ngộ là người mặt dày, đưa tay mời Tô Nặc nhảy, Tô Nặc chau mày, dùng ánh mắt từ chối nhẹ, Lục Ngộ làm như không thấy, lại một lần nữa đưa tay ra.

Tô Nặc đành phải đồng ý, khóe môi khẽ cong lên, dường như có chút bất đắc dĩ.

Ánh đèn yếu ớt phủ lên hai người một lớp hiệu ứng mờ ảo, họ nhìn nhau, cơ thể theo điệu nhạc nhẹ nhàng chuyển động. Ngay cả bóng của họ cũng cùng nhau uyển chuyển, vẽ nên những vòng cung đầy niềm vui và vẻ đẹp.

Viên Giản Ý xoay người, quay lưng về phía sàn nhảy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!