Từ góc độ bức ảnh chụp lén, có thể thấy khi nãy trong nhà vệ sinh, khoảng cách giữa người thần bí và cậu không quá hai, ba mét.
Nghĩ đến đây, Tô Nặc lập tức quay lại nhà vệ sinh.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, không tìm thấy người.
Bước ra ngoài, Tô Nặc quan sát đám đông. Dưới ánh đèn pha lê, hương thơm phảng phất lướt qua, trên mặt ai cũng toát ra vẻ cao quý và đoan trang, hoàn toàn không thể nhìn ra ai có vẻ đáng nghi.
Đúng lúc cậu định từ bỏ, một bóng đen bất ngờ lướt qua sau cây cột La Mã. Tô Nặc chần chừ trong chốc lát rồi lập tức đuổi theo. Cậu nhận ra đây là cố ý để lộ sơ hở, mục đích là dụ cậu rời khỏi tiệc. Nhưng cậu không hề do dự.
Hành lang u ám, kiểu dáng vòm thời Trung Cổ kéo dài tăm tắp không thấy điểm dừng. Cậu men theo hành lang tìm kiếm, đến một khúc rẽ thì nghe thấy tiếng nói chuyện, là giọng của Lục Ngộ. Theo phản xạ, cậu núp sau một cột đá.
"Chúc mừng."
"Phó tướng Lục, chẳng lẽ chỉ có mỗi câu chúc mừng sao, không còn gì khác để nói với tôi à?"
Người nói là Viên Lộ.
Tô Nặc thầm nghĩ, đúng là trùng hợp thật, lại bắt gặp Lục Ngộ đang nói chuyện riêng với Viên Lộ.
Lần trước nghe lén xong, cậu bị Lục Ngộ bắt được và đe dọa. Lần này, cậu nghĩ liệu có thể phản đòn và uy h**p lại Lục Ngộ không?
Lục Ngộ im lặng một lúc lâu.
Viên Lộ bật cười khẽ, như có phần tủi thân: "Tôi thích anh từ khi còn nhỏ, thích bao nhiêu năm như vậy, giờ anh thậm chí còn không muốn nói với tôi một câu cho ra hồn sao?"
Lúc này Lục Ngộ mới cất tiếng: "Viên Lộ, chúc cậu hôn nhân hạnh phúc."
Nhà họ Viên bị diệt, tuy Viên Lộ không bị liên đới trực tiếp, nhưng không còn chỗ dựa từ Nguyên Cung, sau này không chỉ bị giới thượng lưu coi thường, mà còn bị các kẻ thù cũ chèn ép. Để tránh điều đó, cậu ta đã sớm tìm một vị hôn phu Alpha quý tộc để đính hôn và sắp sửa kết hôn.
"Anh biết rõ tôi không muốn nghe những lời như thế này." Viên Lộ vén tóc, khẽ thở dài: "Thôi vậy, nếu đã không nói được lời dễ nghe, vậy… có thể ôm tôi một cái không?"
Trong góc tối, mặt Tô Nặc sa sầm, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào sau gáy Lục Ngộ.
Nếu dám ôm, tối nay về cậu sẽ đập nát cái gáy đó.
Có lẽ vì thấy Lục Ngộ không nhúc nhích, Viên Lộ tiếp tục: "Chỉ là một cái ôm thôi mà, không được sao? Sau cái ôm này, tôi sẽ không làm phiền anh nữa."
"Viên Lộ, chúng ta đều là người lớn, không nhất thiết phải ôm mới thể hiện tình cảm."
Khóe miệng Viên Lộ khẽ co giật.
"Vậy người lớn thể hiện tình cảm kiểu gì?"
"Tôi chuyển ít tiền cho cậu?"
"…"
Viên Lộ dường như bị chọc giận, giậm chân, đẩy mạnh Lục Ngộ một cái rồi quay người bỏ đi. Hướng đi của cậu ta lại đúng về phía Tô Nặc. Cậu theo phản xạ muốn trốn, thì bỗng một bàn tay từ sau kéo cậu vào một căn phòng.
Tô Nặc quay đầu lại muốn nhìn xem ai kéo mình, nhưng đối phương nhanh tay tắt đèn phòng trước. Bóng tối như mực, lập tức phủ kín căn phòng. Cậu chỉ thấy được bóng dáng cao lớn lờ mờ của người kia.
Không gian như co lại, chỉ còn khoảng cách gang tấc.
"Là ai…?"
"Nhanh thế đã quên tôi rồi sao?"
Vẫn là giọng nói quen thuộc, mỗi chữ như vọng từ lồng ngực, cố tình trầm khàn và che giấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!