Vừa thốt ra câu kia, không biết tay chạm phải cái gì, Lục Ngộ bỗng hét toáng lên. Ngay sau đó, anh lập tức bật đèn, lật tung chăn lên, đối mặt với một "Tô Nặc" lạnh toát đang nằm trên giường.
Chỉ thấy "Tô Nặc" tròn xoe đôi mắt đen to lớn, hàng mi điện tử chớp chớp, miệng nhoẻn cười thành hình trái tim, cả khuôn mặt vừa ngượng ngùng vừa giả tạo: "Gặp Gặp, là em nè."
Lục Ngộ: "……"
Giống như có một thau nước đá dội thẳng từ đầu xuống bụng, lửa lòng vừa nhóm lên đã bị dập tắt tan tành. Hơi thở tắc nghẹn trong cổ, sắc mặt anh biến đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng.
Anh nghiến răng, gằn từng chữ: "Sao lại là mày?"
Ince ngồi bật dậy, hai tay máy che mặt, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn qua khe ngón tay: "Aiya, là Nặc Nặc bảo em đến ngủ cùng anh mà."
Lục Ngộ mặt tối sầm: "Vậy ai cho phép mày chui vào trong chăn?"
"Ngủ thì không phải là phải vào chăn sao?"
Lục Ngộ: "……" Nhìn bộ mặt giả ngốc của Ince, anh càng tức hơn.
Thằng nhóc này là robot cấp cao, không thể nào không biết rõ những chuyện đó, chắc chắn là cố tình trêu chọc anh!
Nghĩ tới đây, anh sầm mặt lại, giơ tay định đánh Ince một cái. Ince hoảng loạn nhảy khỏi giường, hai chân máy nhỏ loạng choạng chạy thẳng về phòng Tô Nặc.
"Tô Nặc ơi cứu em! Gặp Gặp định dùng tư thế mới đánh em đó——"
Lục Ngộ: "……"
Bị làm trò một trận thế này, Lục Ngộ lại xấu hổ, mấy ngày liền viện cớ ở lại quân bộ.
Thời gian trôi qua vùn vụt.
Tính từ ngày Viên Cạnh bị bắt đến nay đã hơn năm tháng. Những tội ác gã gây ra đã được điều tra rõ ràng. Sau hai vòng xét xử, đã đến ngày tuyên án cuối cùng.
Với những gì gã đã làm, có chết trăm lần cũng không đủ, nhưng theo luật Liên Bang, Tinh Chủ có đặc quyền miễn tử. Không ngoài dự đoán, Viên Cạnh sẽ bị kết án tù chung thân tại ngục hoang tinh.
Phiên tòa lần cuối được truyền hình trực tiếp toàn quốc. Trong ngày đó, hầu như mọi người đều dừng công việc để theo dõi buổi xét xử.
Viên Cạnh ngồi bệt trong xe lăn, chưa đầy trăm ngày mà người như biến thành kẻ khác, gầy sọp, mặt mũi xệ xuống, mắt đục vô thần, toàn thân như một kẻ sắp tàn.
Trên bục xét xử, lời tuyên án vang dội như sấm.
Dưới bục, mọi người lặng như tờ.
Ba tiếng gõ búa vang lên, như xuyên qua cả màn hình, chấn động trái tim hàng triệu người. Khi kết quả tù chung thân được công bố, dân chúng phẫn nộ dậy sóng.
[Viên Cạnh gây tội tày trời mà không bị tử hình? Hợp lý chỗ nào?]
[Chúng ta hãy ký tên yêu cầu tử hình hắn!]
[Tử hình! Tử hình!]
Màn hình tràn ngập bình luận, tất cả đều chỉ có hai chữ "tử hình".
Đúng lúc mọi người đang tức giận đến cực điểm, một người mặc đồ đen ngồi ở góc phía dưới khán phòng bất ngờ đứng bật dậy, giơ khẩu súng laser trong tay nhắm thẳng vào đầu của Viên Cạnh, bắn liền ba phát. Viên Cạnh chết tại chỗ, chết không nhắm mắt, não sau bị bắn tung tóe khắp nơi.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến hiện trường rơi vào hỗn loạn.
Hình ảnh đó lập tức bị quay lại, lan truyền đến hàng triệu người.
Chỉ tiếc rằng người mặc đồ đen ấy trang bị kín mít, đeo khẩu trang, nên không ai quay được gương mặt hắn. Cảnh vệ lập tức rút súng duy trì trật tự, cố gắng truy đuổi hung thủ, nhưng những người nghe phiên tòa như thể đã có sự phối hợp từ trước, lập tức đứng lên cản trở cảnh vệ. Nhờ có sự che chắn của đám đông, người mặc đồ đen nhanh chóng biến mất khỏi ống kính camera…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!