Từ cái đêm hỗn loạn ấy, Lục Ngộ liên tiếp hai ngày không về nhà, nói là quân bộ có việc, ban đêm phải ở lại nghỉ ngơi. Tô Nặc biết rõ anh không biết phải đối mặt với cậu ra sao, nên không vạch trần lý do đó, chỉ lặng lẽ cho anh vài ngày để thích nghi.
Tại quân bộ.
Sau buổi huấn luyện cơ giáp, hiếm khi Lục Ngộ không đi tắm cùng mọi người mà lại vào phòng tắm riêng. Tắm xong, anh quấn khăn tắm bước ra, vừa mở cửa thì đã thấy Giả Tự đứng chờ ngoài cửa.
Giả Tự nhíu mày: "Cậu có gì đó là lạ."
Lục Ngộ hơi chột dạ: "Lạ gì chứ?"
"Dạo này cậu cứ kỳ kỳ…" Vừa nói, Giả Tự vừa tiến lại gần, hít hít mấy cái như đánh hơi.
Lục Ngộ: "…"
Một Alpha mà lại đi ngửi Alpha khác…
b**n th** cũng không đến mức này.
Cố nhịn lại cơn giận muốn đấm người, Lục Ngộ gắng gượng bình tĩnh: "Cậu lại định nói nhảm gì đấy?"
"Cái mùi trai tân trên người cậu biến mất rồi."
Lục Ngộ: "……"
"Cậu với Tô Nặc sao mà tiến triển thần tốc thế? Không phải mới mấy hôm trước còn đồn là hai người ly thân sao?"
Chuyện ly thân không biết do ai tung ra, nhưng lan truyền y như thật, phủ sóng khắp các diễn đàn tin tức và trang tin lá cải. Có người còn đứng ra tự xưng "người trong cuộc" nói rằng hôn nhân của Lục Ngộ và Tô Nặc từ đầu vốn chỉ là giả, giờ Nguyên Cung đã đến hồi suy tàn, hai người cũng không cần liên thủ nữa, ly thân là bước đầu, rồi sẽ tìm một cái cớ hợp lý để ly hôn hòa bình.
Giả Tự lúc ấy còn đùa với bạn rằng chắc người tung tin kia chẳng lẽ là Viên Giản Ý. Dù sao trong cái thế giới này, người mong họ ly hôn nhất, không ai khác ngoài Viên Giản Ý.
Ai ngờ khúc quanh bất ngờ, không những không ly thân nữa, mà còn thật sự xác lập quan hệ vợ chồng?
Lục Ngộ làm ra vẻ không kiên nhẫn: "Ly thân cái gì? Không có chuyện đó. Trước đó, Tô Nặc chỉ sang nhà bạn ở vài hôm thôi."
"Ồ."
Lục Ngộ tạm ổn định tinh thần, liếc Giả Tự: "Vừa nãy cậu xác định mùi bằng cách nào thế?" Chưa từng nghe nói chỉ ngửi thôi mà biết được người ta còn "trai tân" hay không.
"Lừa cậu đấy. Vừa rồi lúc cậu tắm, tôi lén liếc qua, thấy trên người có vết cào."
Lục Ngộ: "……"
b**n th** cũng không b**n th** đến mức này!
Lục Ngộ tức đến mức tiện tay chụp lấy đồ bên cạnh ném thẳng vào Giả Tự, Giả Tự hoảng hốt bỏ chạy, vừa chạy vừa xin tha.
**
Ngày thứ tư.
Lục Ngộ trở về nhà từ quân bộ, khi về đã là 11 giờ đêm.
Tô Nặc vẫn chưa ngủ.
Nhìn qua tình hình, có vẻ cậu đang chuẩn bị đi ngủ.
Đã vào đầu hè, Tô Nặc chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng nhẹ. Gió đêm mùa hạ từ ban công lùa vào, vạt áo lay động nhẹ nhàng đầy dụ hoặc. Tô Nặc đang uống nước, ngửa đầu lên. Đặc điểm sinh lý của Beta khiến đường nét yết hầu của cậu rất nhạt, chỉ nhìn thấy cử động nuốt nước nhẹ nhàng.
Đường cong run rẩy mờ nhạt nơi cổ trắng như sứ, lọt thẳng vào mắt Lục Ngộ, khiến anh bất giác nín thở, định quay người bỏ đi. Nhưng đúng lúc ấy, Tô Nặc đã đặt ly xuống, nhìn thấy anh đứng ở cửa. Anh đành phải tháo mũ quân đội ra, mặt cứng đờ, cố tỏ vẻ vô cảm bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!