Thật ra, sớm đã nên đoán ra tính cách của Tô Nặc không đơn giản và dịu dàng như vẻ bề ngoài.
Ngay lần đầu gặp mặt, Tô Nặc đã có thể dứt khoát giữ anh lại; về sau, những chiêu trò dụ dỗ có vẻ vụng về nhưng từng bước đều được tính toán kỹ lưỡng của Tô Nặc khiến anh từng bước một bước vào cuộc đời người ấy. Và từ cách Tô Nặc đối phó với Hoắc Lợi Tư đêm qua, có thể thấy tận sâu trong xương tủy người này có một mặt cố chấp và điên cuồng.
Đáng tiếc là Lục Ngộ đã nhận ra điều đó quá muộn.
Nhìn khẩu súng đang đặt trên cổ mình, Lục Ngộ nuốt nước bọt, cổ họng khẽ động: "Anh… anh cũng không phải là không thể chịu đựng được…"
Tô Nặc nghe vậy, nghiêng người lại gần anh, chóp mũi như có như không lướt qua mũi anh, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, gần đến mức hơi thở quyện chặt vào nhau.
Lục Ngộ nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, hô hấp bất giác nghẹn lại.
Lúc này, Tô Nặc từ từ ngồi lên đùi anh.
Toàn thân anh cứng đờ, từng thớ cơ đều căng ra.
"Nếu vậy, Phó tướng Lục, giới hạn anh phải chịu đựng sẽ rất lớn đấy."
Vừa nói, khẩu súng laser hạ thấp xuống, đến cổ áo của Lục Ngộ. Đột nhiên, nòng súng xoay một hướng khác, b*n r* một tia laser vô hình, chiếc khuy đồng đầu tiên trên quân phục rơi xuống đất với một tiếng "keng" giòn vang, âm thanh như đập mạnh vào tim Lục Ngộ, khiến anh bối rối, căng thẳng cực độ.
Lục Ngộ theo phản xạ hét lên: "Tô Nặc."
Cổ áo khẽ mở, mùi pheromone của Alpha trở nên nồng đậm.
Tô Nặc như một con mèo nhỏ, cúi xuống, áp sát cổ Lục Ngộ.
Ngay lập tức, gân xanh trên cổ Lục Ngộ hiện rõ.
Đáng tiếc là không ngửi thấy mùi pheromone.
Trong lòng Tô Nặc không nhịn được mà cảm thấy tiếc nuối. Trước đây cậu chưa từng vì mình là Beta mà cảm thấy tự ti, vậy mà khoảnh khắc này lại đột nhiên sinh ra chút mặc cảm. Nếu cậu là một Omega, cậu có thể cảm nhận được pheromone của Lục Ngộ, cảm nhận được d*c v*ng của anh, thậm chí có thể dùng pheromone để dụ dỗ anh chứ không phải dùng cách cưỡng ép cứng rắn thế này.
Nghĩ đến đây, một luồng cảm xúc bốc lên đầu, cậu dứt khoát tháo hết các khuy áo quân phục và sơ mi của Lục Ngộ, trong khe hở hé mở thấp thoáng lồng ngực cơ bắp rắn chắc rõ nét.
Cậu giống như con mèo con bắt được cá, nổi hứng trêu đùa, nheo mắt lại, dùng súng laser nhẹ nhàng vén vạt áo, để lộ ra nhiều cảnh xuân bị che khuất.
Không thể không nói, vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi, ai nhìn cũng thích.
Thực sự, nhìn vào rất dễ khiến người ta rung động.
Lục Ngộ thở gấp không nói gì thêm, điều đó ngược lại càng khiến Tô Nặc mạnh dạn lấn tới.
Tô Nặc không khách sáo, đưa tay nhẹ nhàng v**t v*. Trong lòng bất chợt nhớ tới từ rất lâu trước đây, cậu từng vô tình nhìn thấy trên mạng một con búp bê người thật được làm theo hình dáng Lục Ngộ. So ra, cảm giác chân thực dưới lòng bàn tay lúc này vẫn tuyệt vời hơn nhiều.
Có lẽ vì quá căng thẳng, cơ bụng của Lục Ngộ căng chặt tạo thành đường cong rõ rệt, đường eo như dây cung được kéo căng, chứa đầy sức mạnh tiềm tàng. Không gian xung quanh như khép kín lại, thiếu oxy, một luồng khí tức nguyên thủy và nguy hiểm đang lan dần theo từng đường nét làn da đẫm mồ hôi của anh, trong ánh sáng lờ mờ cô đọng thành một dạng khao khát mãnh liệt đến tr*n tr**.
Không khí dày đặc như mật.
Nhiệt độ nóng bỏng như hoá thành bụi mịn, lấp lánh rải rác giữa hai người.
Có vẻ bị chạm đến chỗ nhạy cảm, ngực Lục Ngộ đột nhiên khựng lại, từ cổ họng phát ra một tiếng rên trầm khàn bị nén xuống. Lông mày anh chau chặt, trong ánh mắt là sự nhẫn nhịn và kiềm chế đến cực độ.
Khóe môi anh hơi cong lên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ đầy khó khăn: "Tô Nặc, đừng như vậy… Bây giờ em dừng lại… anh có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
"Chưa từng có chuyện gì xảy ra?" Tô Nặc như lại trở về với dáng vẻ dịu dàng thường ngày, ngây thơ vô hại mà nói: "Vậy anh đang cứng lên với em là sao?"
Mặt Lục Ngộ lập tức đỏ bừng, hoàn toàn không ngờ mình bị phát hiện, anh ấp úng quay mặt đi, không dám nhìn Tô Nặc.
Chất vải quân phục rất tốt, nhưng vẫn không thể che giấu được hình dáng rõ ràng và nóng rực kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!