Lục Ngộ và Viên Giản Ý dựa theo định vị, gấp rút chạy tới nơi này. Khi hai người tới nơi, trước mắt họ là cảnh cửa kho hàng đóng chặt dưới ánh trăng. Thẩm Miểu đang không ngừng đập cửa, giọng nói xen lẫn tiếng khóc, liên tục gọi tên Tô Nặc từ bên ngoài.
"Tô Nặc… Tô Nặc…"
Sắc mặt của Lục Ngộ và Viên Giản Ý lập tức thay đổi.
Đến trễ một bước sao?
Nghĩ đến đây, một nỗi sợ hãi dâng trào, toàn thân Lục Ngộ tê rần, bước chân mềm nhũn, chỉ còn bản năng thúc đẩy anh lao tới phía trước. Anh rút súng laser, đẩy Thẩm Miểu qua một bên, nhắm thẳng vào ổ khóa mà xả đạn.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Dưới loạt bắn dữ dội, ổ khóa bị bắn xuyên thủng.
Lục Ngộ đá mạnh mở cửa: "Tô…"
Câu nói trong miệng nghẹn lại ngay lập tức.
Tô Nặc toàn thân đẫm máu đứng phía sau cánh cửa.
Thấy vậy, đầu óc Lục Ngộ như nổ tung, hận không thể xé xác tên hung thủ ra. Nhưng rất nhanh, anh phát hiện máu trên người Tô Nặc không phải của cậu, mà là của người khác.
Trái tim treo lơ lửng lại từ từ bình ổn trở lại.
Thẩm Miểu bật ra tiếng hét chói tai như muốn xé tai người khác: "A… Nặc Nặc… Nặc Nặc, cậu không sao chứ?" Thẩm Miểu nhào tới trước mặt Tô Nặc, kiểm tra khắp người cậu, xác nhận cậu không bị thương, đôi mắt đỏ hoe, cẩn thận lau sạch những vệt máu văng trên mặt Tô Nặc.
"Nặc Nặc, cậu làm sao vậy? Làm tớ sợ chết khiếp."
Thẩm Miểu nghiêng người muốn nhìn tình trạng của Hoắc Lợi Tư, nhưng bị Tô Nặc giữ lại.
Tô Nặc che khuất tầm nhìn của cậu, mỉm cười dịu dàng.
"Tớ không sao. Hoắc Lợi Tư đã đền tội rồi."
Nói đến đây, Tô Nặc ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngộ, đưa cho anh đoạn video đã ghi lại.
"Hoắc Lợi Tư cầu hôn thất bại, định giết Thẩm Miểu. Để bảo vệ cậu ấy, em buộc phải phòng vệ và g**t ch*t hắn." Tạm ngừng hai giây, khóe môi Tô Nặc nhếch lên, gương mặt nhuốm máu dưới ánh sáng lờ mờ trở nên quỷ dị mê hoặc, như một đóa hồng trắng nhuộm máu, "Trong đây là bằng chứng Hoắc Lợi Tư định ra tay giết người."
Lục Ngộ nhận lấy đoạn ghi hình, lông mày hõm sâu, nhìn Tô Nặc như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ bảo Tô Nặc và Thẩm Miểu ra ngoài trước.
Lục Ngộ cùng Viên Giản Ý bước tới trước xác Hoắc Lợi Tư, liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều có chút thay đổi.
Đống máu thịt trước mắt, miễn cưỡng mới có thể nhận ra là thi thể người.
Viên Giản Ý cúi người xuống, kiểm tra xác chết, từ tốn nói: "Mắt trái, sau đầu bị nghiền nát, tay phải gãy, toàn bộ xương sườn bị vỡ…" Vết thương trên cơ thể đếm không xuể.
Đây không còn là phòng vệ chính đáng nữa, mà là trả thù có chủ ý.
Dường như giữa họ có mối hận thù sâu đậm.
Viên Giản Ý bất chợt nhớ tới kiếp trước, có một omega thân thiết với Tô Nặc bị giết một cách tàn nhẫn, vụ án đó cuối cùng rơi vào quên lãng. Lẽ nào omega bị sát hại đó chính là Thẩm Miểu?
Tô Nặc đang báo thù cho Thẩm Miểu ở kiếp trước sao?
Thật không thể tưởng tượng nổi, một người nhỏ bé, nhìn vô hại như Tô Nặc lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Ra tay không chút do dự.
Chả trách kiếp trước Tô Nặc trở thành thủ lĩnh của phe phản loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!