Lúc kết hôn giả, trong mục nghĩa vụ của hợp đồng có ghi rõ Tô Nặc phải phối hợp cùng Lục Ngộ tham gia các hoạt động công vụ, duy trì hình ảnh của Lục Ngộ.
Vậy mà bây giờ, Tô Nặc lại từ chối.
Thậm chí lý do còn qua loa đến mức chỉ nói là muốn ở bên Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu!
Thẩm Miểu!
Sao lúc nào cũng là Thẩm Miểu?
Thẩm Miểu làm bằng cát chắc?
Mà yếu ớt đến thế?
Không thể xa nhau dù chỉ một chút sao?
Rõ ràng là Tô Nặc không muốn tiếp tục sống với anh nữa!
Những suy nghĩ hỗn loạn cứ chất chồng trong lòng Lục Ngộ, càng nghĩ lại càng bắt đầu tự nghi ngờ, tự trách mình.
Hay là xin lỗi cậu ấy, biết đâu có thể dỗ được về?
Lục Ngộ mở khung trò chuyện với Tô Nặc, phát hiện cậu vừa đăng một dòng trạng thái. Anh theo phản xạ bấm vào, lập tức nhìn thấy một chùm ảnh chín ô, Tô Nặc và Thẩm Miểu cùng mặc tạp dề, đang nấu ăn rất vui vẻ. Có ảnh do Tô Nặc chụp, có ảnh do Thẩm Miểu chụp.
Hai người trông thân mật, tự nhiên.
Phần chú thích chỉ là một câu đơn giản, nhưng với Lục Ngộ, mỗi chữ đều như một mũi kim đâm vào mắt.
[Lâu rồi không cùng Miểu Miểu nấu ăn, tay nghề vẫn ổn! NICE!]
Cùng nhau nấu ăn… tay nghề vẫn ổn… NICE…
Ha ha.
Lục Ngộ một đêm không ngủ nổi, hôm sau phải vác đôi mắt gấu trúc đến quân bộ. Sát khí trên người nặng như băng đá, không ai dám tới gần.
Chỉ có Lục Hạnh và Giả Tự là dám lén xì xầm:
"Nó lại sao đấy?"
Giả Tự: "Anh không biết sao?"
Lục Hạnh nghiêm mặt: "Không."
"Còn tệ hơn bị cắm sừng, chồng cậu ta dọn đồ bỏ đi luôn rồi, không thèm cần cậu ta nữa."
Lục Hạnh sửng sốt.
Tô Nặc bỏ đi rồi?
Dựa vào tính cách của Tô Nặc, nếu muốn hủy bỏ hợp đồng thì chắc chắn sẽ nói rõ ràng, không đến mức lặng lẽ mà đi.
Suy nghĩ một lúc, Lục Hạnh đoán rằng có thể là hiểu lầm.
Nhớ lại trước đây, Lục Ngộ còn ra vẻ lạnh lùng, cứng rắn tuyên bố cả đời chỉ dâng hiến cho quân đội, thế mà giờ mới chỉ bị Tô Nặc bỏ về vài hôm đã như mất hồn, Lục Hạnh không nhịn được bật cười.
Đến ngày tiệc mừng chiến thắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!