Đây chỉ là một bức ảnh vô cùng bình thường, vậy mà Tô Nặc lại chăm chú nhìn đến mức nhập thần, ngón tay khẽ v**t v* màn hình quang não, trong đáy mắt có tia sáng mờ mịt lặng lẽ dâng lên.
Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Lục Ngộ, anh cũng mặc bộ quân phục này.
Hôm đó, khi biết phải chia xa, đôi mắt cậu luôn nhòe đi. Sau này khi hồi tưởng lại, hình ảnh trong trí nhớ cũng vẫn luôn mơ hồ.
Thì ra dáng vẻ anh mặc quân phục lại đẹp đến thế.
Người đeo mặt nạ nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nặc, trong lòng bất giác nổi da gà. Động tác vuốt ảnh của Tô Nặc khiến gã cảm thấy bất an, như thể người trong ảnh đã mất từ lâu.
Do dự một lúc, gã thử dò hỏi: "Cậu thích anh ta à?"
"Ừm."
"Cậu thích anh ta điểm nào?"
Tô Nặc sực tỉnh, vô thức đáp: "Thích tất cả." Tất cả những gì thuộc về anh, cậu đều sẵn lòng chấp nhận.
Người đeo mặt nạ: "……"
Im lặng một lát, gã mới sắp xếp được lời: "Hai người chưa từng gặp nhau mà, sao cậu có thể nói là thích hết thảy mọi thứ về anh ta?"
Tô Nặc quay lại, nhìn gã với vẻ tò mò: "Sao anh biết là bọn tôi chưa từng gặp?"
"Bởi vì… những năm gần đây Lục Ngộ luôn chinh chiến bên ngoài, ít khi quay về đế quốc. Cậu chắc là không có cơ hội gặp anh ta đâu."
"Không nhất thiết phải từng gặp mặt thì mới có thể thích."
Người đeo mặt nạ lại bị chặn họng, cảm giác bất lực dâng lên, trong lòng cũng có chút không thể tin nổi, chẳng lẽ beta này chỉ dựa vào mấy bản tin trên mạng mà đã yêu Lục Ngộ rồi sao?
Nhưng trên mạng đâu thiếu gì tin xấu về anh ta.
"Thế cậu có từng nghe những tin đồn không hay về anh ta chưa? Ví dụ như, trên mạng nói anh ta nóng tính, khó hòa đồng."
"Giả."
"Còn có tin nói anh ta độc đoán, tham quyền, lạnh lùng ích kỷ."
"Cũng là giả."
"Vậy còn chuyện anh ta bị tổn thương tuyến thể, không thể làm chuyện ấy?"
"Cái đó cũng là giả."
Thấy Tô Nặc không chút do dự mà bác bỏ tất cả, tin tưởng Lục Ngộ vô điều kiện, người đeo mặt nạ hoàn toàn câm nín: "……"
Thôi bỏ đi, đúng là kiểu đầu óc bị tình yêu làm mờ lý trí, không thuốc cứu được.
Tô Nặc lờ mờ cảm thấy người đeo mặt nạ hình như có gì đó bất mãn với việc cậu thích Lục Ngộ, thái độ cũng có chút kỳ quái. Nhưng nghĩ kỹ lại, chắc do mình suy nghĩ nhiều. Dù sao mình thích ai thì liên quan gì đến gã đâu chứ.
Cậu tắt đèn, ngáp một cái: "Ngày mai tôi phải dậy sớm để mát
-xa cho Ý thiếu gia, ngủ sớm thôi."
Buổi tối, cậu ngủ trên giường, còn người đeo mặt nạ ngồi nghỉ trên ghế.
Sau khi đèn tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.
Sau khi sống lại, không chỉ cơ thể khỏe lên, ăn ngon hơn, mà giấc ngủ cũng được cải thiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!