Phòng khách như vừa bị một cơn lốc xoáy vô hình cuốn qua. Những vệt sáng phản chiếu trên sàn nhà khẽ run rẩy như cánh bướm, rượu vang trong ly thủy tinh lăn tăn gợn sóng. Bụi lơ lửng giữa không trung như bị bấm nút làm chậm, từng mảnh vụn lơ lửng giữa đống hỗn độn do cơn gió lớn để lại.
Thế giới rơi vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Nhận ra mình vừa buột miệng nói gì, Lục Ngộ đứng chết trân, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh như bị đông cứng thành một pho tượng.
Không ngờ thân phận bí mật lại bị lột ra một cách bất ngờ đến vậy.
Lời nói dối cũng theo đó mà bại lộ hoàn toàn.
Anh không dám quay đầu, chỉ cứng đờ cổ, dựng tai lên lắng nghe phản ứng từ phía sau của Tô Nặc.
Một lúc lâu sau, giọng Tô Nặc vang lên, như một lưỡi dao lẫn vụn băng, xé toạc bầu không khí đang đông cứng: "Không ngờ thủ lĩnh tổ chức Hydra Chiêm Đình, lại hiểu rõ tình hình nhà họ Lục đến mức biết cả chỗ tôi để tất."
Lục Ngộ há miệng, nhưng cổ họng lại như bị nhét đầy bông: "Tôi…"
Tô Nặc dường như cười khẽ, chẳng rõ là giễu cợt Lục Ngộ hay đang tự giễu, không để anh nói thêm, lặng lẽ kéo lê dép về phòng ngủ.
Cánh cửa phòng đóng lại không quá mạnh nhưng đủ vang, tiếng "rầm" ấy dội ngược vào lòng Lục Ngộ như trời long đất lở. Anh quay đầu nhìn cánh cửa khép kín.
"Tô Nặc…"
Anh thật sự không cố ý lừa dối cậu, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để giải thích.
Lời nói dối đầu tiên giống như chiếc bong bóng đầu tiên thổi ra từ ống hút, cứ nghĩ nó sẽ tự vỡ tan, nào ngờ kéo theo cả một chuỗi bong bóng khác buộc anh phải tiếp tục dối trá.
Có lẽ Tô Nặc đã sớm nhận ra, nên mới cố tình hẹn Chiêm Đình ra gặp? Thực chất cậu không hề thay lòng, người cậu yêu vẫn là Lục Ngộ?
Nghĩ đến đây, trái tim vốn đầy hoảng loạn lại dâng lên chút ngọt ngào. Anh biết mà, gần gũi với anh thế rồi sao Tô Nặc có thể thay lòng được chứ?
Tự tin lại một lần nữa trở về.
Anh lấy hết can đảm gõ cửa phòng Tô Nặc, còn chưa kịp mở miệng, bên trong đã vang lên giọng nói của Tô Nặc: "Phó tướng Lục, hiện tại anh có thể tạm thời tránh xa em một chút không?"
Giọng nói nhẹ nhàng, từ ngữ lễ phép, nhưng mỗi chữ đều như dao băng c*m v** người Lục Ngộ. Anh sững người, sự tự tin vừa được xây dựng lại sụp đổ tan tành, lòng cũng xẹp lép.
Tô Nặc thật sự giận rồi.
Nếu không với tính cách của Tô Nặc, sẽ không nói với anh những lời như vậy.
Anh đứng đó thật lâu rồi mới quay người rời đi. Tối đến, Tô Nặc vẫn không ra ăn cơm, dường như chẳng muốn gặp anh, còn anh thì ăn chẳng biết mùi vị là gì.
Anh để Ince tới khuyên Tô Nặc. Ince gõ cửa, không thấy trả lời, liền lấy can đảm nói: "Nặc Nặc, tôi đến đây." Rồi điều khiển hệ thống thông minh tự mở cửa phòng ngủ, lăn bánh đi vào.
Chẳng bao lâu, Ince lại lăn ra, trông cũng ủ rũ không kém, hai bàn tay máy nhỏ giơ lên tỏ vẻ bất lực.
"Nặc Nặc cũng không để ý đến tôi…"
Lục Ngộ hạ giọng: "Cậu ấy đang làm gì?"
"Nằm ngẩn người, trông vẫn đang giận."
**
Trong phòng ngủ.
Tô Nặc nằm trên giường, dùng gối che mặt. Cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Một mặt, cậu cảm thấy mình thật xấu hổ.
Trước đây còn nghĩ Chiêm Đình ghét Lục Ngộ, nên nhiều lần ra mặt bênh vực Lục Ngộ trước mặt Chiêm Đình, còn liều mình nói không ít lời mờ ám, làm không ít chuyện đáng xấu hổ, giờ mới nhận ra mình chẳng khác gì một thằng ngốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!