Chợ đen, thành phố ngầm của Đế quốc. Nơi này quanh năm tràn ngập những giao dịch không chính thống. Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ và hỗn loạn thắp sáng thành phố đang ẩn mình này. Những con người đủ kiểu dáng, sắc màu qua lại tấp nập, mùi hương kỳ dị trộn lẫn trong không khí, tạo nên ảo giác vừa trụy lạc vừa cuồng loạn.
Tô Nặc đội mũ và đeo khẩu trang, đứng ở ven đường đợi người.
Một kẻ say rượu đi tới bắt chuyện, hỏi cậu bao nhiêu tiền một đêm, muốn mua cậu ngủ cùng.
Cậu đang định cho hắn một bạt tai thì một bóng người đã nhanh tay hơn, xoay cổ tên say, ném hắn như gà con.
Tên say loạng choạng mấy vòng rồi ngã dúi dụi vào đống rác bên cạnh, trông hết sức thảm hại buồn cười.
Tô Nặc khẽ bật cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mang mặt nạ đối diện — Chiêm Đình.
Ánh đèn laser đủ màu phía sau Chiêm Đình méo mó thành những mảng màu mơ hồ, sương mù ẩm ướt không biết từ khi nào đã dâng lên trong màn đêm, bao phủ lấy thân hình cao lớn, cường tráng của anh. Đôi giày da dưới chân đạp qua mặt đất vẫn còn đọng nước, nghiền nát những vệt phản chiếu của ánh đèn neon.
"Cậu đợi lâu chưa?"
"Không lâu lắm." Ánh mắt Tô Nặc đã lặng lẽ lướt qua tóc, cổ, vai, ngực anh ta. Người đàn ông trước mặt trông cao lớn hơn Lục Ngộ, cơ bắp rắn chắc hơn, giọng nói cũng trầm ổn hơn, nghe qua như người đã ngoài ba mươi.
"Cậu muốn mua gì?"
Tô Nặc đáp: "Đi dạo chơi trước đã."
Nghe vậy, Chiêm Đình liếc cậu một cái nhưng không nói gì.
Hai người cứ thế đi dạo không mục đích trên phố, đi chưa được mấy bước đã thấy các cặp tình nhân đang quấn lấy nhau, ôm nhau g*m c*n. Pheromone của alpha và omega đang trong kỳ ph*t t*nh tỏa ra mùi nồng nặc, hòa lẫn với mùi hôi của cống rãnh, xộc thẳng vào mũi.
Tô Nặc vì đeo khẩu trang nên gần như không ngửi thấy gì.
Chiêm Đình thì phải cố gắng giảm nhịp thở.
Một cậu thiếu niên mang giỏ hoa tới, hỏi hai người có muốn mua hoa không. Những bông hoa trong giỏ trông khác hẳn hoa thường thấy, cánh nhọn, lá hình bầu dục, vừa lạ vừa yêu mị.
Tô Nặc đang định mua một bông mang về nghiên cứu thì bị Chiêm Đình ngăn lại.
"Loại hoa này dùng để k*ch th*ch t*nh d*c."
Tô Nặc: "……"
Chiêm Đình tiếp lời: "Đồ ở đây, ít nhiều đều liên quan đến t*nh d*c."
Tô Nặc không dám tùy tiện mua gì nữa, mãi đến khi đi ngang một cửa tiệm đá quý, ánh mắt mới bị thu hút bởi mấy viên đá trong đó.
Những viên đá được sắp xếp theo màu sắc và kích thước. Đèn chùm pha lê trên trần chiếu xuống, ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên các mặt cắt đa giác của đá quý, tạo nên vẻ đẹp rực rỡ mê hoặc.
Tô Nặc nói: "Coi như cảm ơn anh hôm nay đi dạo với tôi, tôi tặng anh một viên đá quý nhé."
Chiêm Đình: "…Không cần."
"Đừng khách sáo, dù sao tôi cũng không phải trả tiền."
Chiêm Đình im lặng.
Tô Nặc: "Anh không chọn thì tôi chọn giúp. Cho tôi viên lớn nhất." Cậu lên tiếng chọn viên lớn nhất, chủ tiệm cười tít mắt, khen Tô Nặc có con mắt tinh tường, còn sợ cậu đổi ý nên vội vàng gói viên đá lại.
"Một triệu tinh tệ, xin hỏi quý khách muốn thanh toán thế nào?"
"Chờ tôi một chút." Tô Nặc mở quang não, tìm tài khoản của Lục Ngộ, "Quẹt tiền của chồng tôi."
"Được thôi." Chủ tiệm vui vẻ cười ha ha quẹt một triệu tinh tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!