Chương 36: (Vô Đề)

Sau khi Viên Cạnh bị bắt, Nguyên Cung vẫn tiếp tục bị phong tỏa, đợi đến khi quá trình điều tra kết thúc và xác định những người hầu, vệ sĩ bên trong vô tội thì mới được thả.

Trái ngược với bầu không khí hân hoan bên ngoài, nơi này lại nặng nề u ám.

Không ai biết đang chờ họ là tự do hay xiềng xích, nỗi sợ mơ hồ ấy khiến nhiều người cúi đầu thở dài, cả ngày không nói nên lời.

Một nhóm người hầu tụm lại thì thầm:

"Mọi người nghĩ phải đợi bao lâu nữa mới được thả ra? Chẳng lẽ phải đợi đến khi xét xử xong?"

"Tinh chủ bị bắt với tội danh phản nhân loại. Mà mấy chuyện ông ta làm đâu chỉ một chuyện. Điều tra kiểu gì cũng kéo dài, chậm thì 3 – 5 năm. Chúng ta cũng bị giam chừng ấy năm à?"

"Các người sợ gì? Chúng ta chỉ là người hầu bưng trà rót nước, không dính dáng đến chuyện gì. Đợi quân bộ điều tra xong, chắc sẽ nhanh chóng trả lại tự do cho mình thôi."

"Ai mà biết. Hay là tìm người quen nhờ giúp. Tô Nặc từng làm người hầu ở Nguyên Cung phải không? Không biết có thể nhờ cậu ấy giúp không?"

"Người ta giờ là phu nhân phó tướng rồi đó. Chắc gì chịu giúp? Khéo gặp còn giả vờ không quen biết luôn ấy."

Trong đêm, tiếng xì xầm của đám người hầu vang lên không ngớt.

Lúc này, có người để ý đến ông già trầm mặc trong nhà kính hoa.

"Ê Quincy, Tô Nặc từng là đệ tử của ông đúng không? Làm việc dưới tay ông mà. Ông thử liên lạc với cậu ấy giúp tụi tôi, xin tha cho tụi tôi được không?"

Quincy mỉm cười tủm tỉm: "Được, tôi sẽ hỏi giúp mọi người."

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gọi:

"Quân bộ tới rồi!"

"Lại tới nữa? Lần này điều tra ai?"

"Tới tìm Quincy…"

Mọi người lập tức quay sang nhìn Quincy, sắc mặt ai cũng thay đổi.

Quincy xoa xoa đôi tay, cười rồi bước ra. Vừa tới cửa, ông đã thấy Tô Nặc đứng đó. Ông định bước tới thì bị lính gác chặn lại, như thể sợ ông gây nguy hiểm cho Tô Nặc.

Tô Nặc ra hiệu, binh sĩ mới hạ vũ khí.

Quincy bước tới gần, bình tĩnh nói: "Nặc Nặc, cậu thông minh thật. Làm sao đoán được là tôi?"

Khi Tô Nặc mới tới làm việc trong nhà kính, cậu đã để ý một điều, ngoài mộc lan mà Viên Giản Ý yêu thích, đa số các loài hoa khác đều là theo sở thích của Quincy, không phải của Viên Cạnh hay Viên Nghiêu.

Nói cách khác, một nửa nhà kính hoa này thuộc về Quincy.

Sau đó, khi Tô Nặc thực hiện nghiên cứu cỏ Kha Đằng, lai tạo hơn 100 chậu giống mới lấp đầy nhà kính, vốn tưởng sẽ bị khiển trách, nhưng Quincy chẳng nói gì, cũng không ai trong Nguyên Cung lên tiếng.

Điều này khiến Tô Nặc cảm thấy Quincy không đơn giản chỉ là một ông già làm vườn.

Nhưng bằng chứng rõ ràng nhất chính là đôi giày bạc màu trong đoạn video cậu nhận ra đó là giày của Quincy.

Tô Nặc đem toàn bộ suy luận nói ra.

Quincy nghe xong thì không phản bác, chỉ thở dài rồi lặng lẽ theo lính tới pháp đình.

Tại tòa án quân sự, suốt 3 ngày thẩm vấn liên tục, Quincy không nói một lời. Quân bộ bế tắc, đành tìm đến Tô Nặc nhờ giúp đỡ.

Tô Nặc tra cứu hồ sơ, Quincy có một người con trai tên là Pháp Thụy, từng là đồng đội thân cận của Viên Cạnh, tình cảm rất tốt. Sau khi Pháp Thụy chết, Quincy theo Viên Cạnh, phụ tá suốt 40 năm, coi Viên Cạnh là con nuôi, từng nhiều lần cứu mạng gã ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!