[Tôi hoa mắt rồi sao? Không phải nói Phó tướng Lục đã chết rồi à? Vậy người trước mắt là ai?]
[Vừa nãy còn có người chắc như đinh đóng cột nói Tô Nặc tìm nhầm tài khoản giả? Vậy người trước mặt đây, giống Phó tướng Lục như đúc, cũng là giả sao?]
[Không ngờ thường ngày ở nhà, Phó tướng Lục lại đi mang tất cho Tô Nặc! Ánh mắt dịu dàng ấy không thể nào giả vờ được, cặp đôi này đúng là yêu nhau thật lòng!]
[Người ta từ đầu vốn là tình nhân thật, chỉ không hiểu sao trên mạng cứ thích nói họ là giả.]
…
Tô Nặc không nhìn những bình luận hỗn loạn ấy, giờ phút này cậu chỉ chăm chú nhìn người alpha bất ngờ xuất hiện trước mắt, ánh mắt mở to, tràn đầy kinh ngạc, vui sướng xen lẫn không thể tin nổi.
Lục Ngộ đã quay về rồi…
Hành động cúi xuống mang tất cho cậu ấy khơi lại ký ức đã phong kín trong tim. Kiếp trước, Lục Ngộ thường xuyên nhắc cậu mang tất. Khi ấy, Lục Ngộ trông nghiêm túc hơn bây giờ, lúc giữ lấy cổ chân cậu, ánh mắt cụp xuống, không rõ cảm xúc.
Chẳng giống chút nào với bây giờ, thong dong, mang theo chút lười nhác và cợt nhả.
Tô Nặc nhìn vào mắt Lục Ngộ, tim bỗng dâng lên cảm xúc ấm áp, bất giác muốn khóc. Môi khẽ mở, chỉ gọi ra một cái tên: "Lục Ngộ."
"Ừm."
Lục Ngộ tắt livestream, vươn tay xoa đầu cậu, các ngón tay luồn vào mái tóc mềm, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Nặc, nhẹ giọng nói: "Tôi về rồi."
Giọng Tô Nặc run run: "Em biết mà, em biết anh không sao."
Đó là một cảm giác trực giác, rất mạnh mẽ, bảo cậu rằng Lục Ngộ nhất định sẽ không sao.
Cậu đã vượt qua sinh tử luân hồi, sống lại không phải để chứng kiến Lục Ngộ chết lần nữa, mà là để yêu anh lần nữa.
Cậu ôm chặt lấy Lục Ngộ, vùi mặt vào vai anh, mùi hương đặc trưng của alpha bao phủ khắp người, bao bọc lấy cậu như một tấm lưới vô hình.
Trái tim lo lắng suốt bao ngày, cuối cùng cũng được thả lỏng.
Mặc dù livestream đã bị tắt, phần bình luận vẫn điên cuồng nổ tung:
[Mọi người thấy không? Trước khi livestream bị cắt, Phó tướng Lục còn xoa đầu Tô Nặc nữa!]
[Phó tướng Lục dịu dàng quá mức luôn! Cho tôi một alpha cao to đẹp trai, chu đáo như thế này đi (phiên bản không tác dụng phụ).]
[Cảm giác có gì đó sai sai. Đế quốc sắp có biến rồi.]
…
Đêm đó, tám người phụ trách các căn cứ quân sự phía Đông từng quay về để "dự tang lễ" bất ngờ dẫn quân bao vây Nguyên Cung và hai căn cứ quân sự nội địa đế quốc, nhanh như chớp cắt đứt liên lạc, điện và nước, hoàn toàn cô lập với bên ngoài.
t** ch**n xám lượn quanh không trung, trong bóng đêm trông như lưỡi hái tử thần, vẽ nên một vòng vây chiến thuật hoàn hảo.
Có người phát hiện bất thường, đăng lên mạng mới rõ, đi viếng tang là giả, quay về tập kích Nguyên Cung mới là thật.
Lục Ngộ giải thích: "Nguyên Cung luôn theo dõi nhất cử nhất động của chiến khu phía Đông, chỉ cần có động là lập tức phòng bị. Lần này tôi và anh tôi giả vờ mất tích, mượn cớ danh chính ngôn thuận để điều binh về, là muốn đánh úp một đòn."
Tô Nặc nhìn anh chằm chằm, định nói gì nhưng lại nuốt lời. Cậu từng lo lắng rằng lòng quân bất ổn, hóa ra là lo hão.
Lục Ngộ cười nhẹ, nói tiếp: "Chuyện lần này ngoài tôi và anh tôi ra thì không ai biết, kể cả Mặc Ngư và Giáp Ngư cũng không hay." Nhưng hai người đó hẳn đã đoán ra chút ít.
Nghe vậy, lông mi Tô Nặc khẽ động, cậu liếc nhìn anh sâu sắc.
Đây là đang giải thích với mình?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!