Trong phi thuyền.
Viên Giản Ý cởi bộ đồ tác chiến màu đen, để lộ áo sơ mi trắng bên trong. Ở vùng bụng dưới bên trái, máu nhuộm thành một mảng đỏ thẫm, vết thương do trúng đạn vẫn không ngừng chảy máu. Sắc mặt hắn trắng bệch, lồng ngực phập phồng nhẹ, rõ ràng đang gắng chịu đựng cơn đau dữ dội. Anh ta tự lấy đạn ra, tiêm thuốc cầm máu, rồi lại bảo quân y đi chăm sóc người khác trước.
Trước khi đi, quân y đưa gạc và thuốc cho Tô Nặc, nhờ cậu giúp xử lý vết thương.
Viên Giản Ý ngẩng lên, môi nhếch một nụ cười nhợt nhạt, có chút chua xót: "Nặc Nặc, tôi biết em không muốn chạm vào tôi. Không sao, tôi tự làm được." Tay anh ta run run cầm giấy lau vết máu, nhưng càng lau càng loang, mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương vì đau đớn.
Tô Nặc thấy vậy đành không thể làm ngơ, dù sao Viên Giản Ý bị thương cũng là vì cứu mình. Nếu cậu cứ thờ ơ, thì chẳng khác gì vong ân bội nghĩa.
Khi bôi thuốc, có lẽ vì đau quá, Viên Giản Ý vô thức siết chặt vai cậu. Tô Nặc định gạt tay ra, nhưng ngẩng đầu lại thấy ánh mắt đỏ hoe và hàng mày nhíu chặt vì đau đớn, đành nuốt lại lời.
Cậu cúi xuống quấn băng quanh eo anh ta, má cọ nhẹ lên lồng ngực anh ta, ánh mắt không tránh được liếc sang cơ bụng săn chắc.
Thầm nghĩ, Viên Giản Ý mới tỉnh chưa tới một tháng, mà luyện được cơ bụng rồi à? Chắc là uống không ít bột protein.
Quấn băng xong, Tô Nặc đứng dậy. Phi thuyền chợt lắc mạnh, cậu mất thăng bằng, suýt nữa ngã nhào vào lòng Viên Giản Ý, may kịp túm lấy tay anh ta giữ lại.
Nhưng Viên Giản Ý có vẻ không đỡ nổi, tay trượt khỏi thành ghế, kéo cả Tô Nặc ngã vào ngực, trán cậu đập mạnh khiến anh ta rên lên một tiếng đau đớn.
Tô Nặc tưởng anh ta cố tình, tức tối trừng mắt nhìn thì lại bắt gặp gương mặt nhợt nhạt và vẻ đau đớn không giả nổi, lập tức cảm thấy mình đang nghĩ xấu cho người ta, lại ngậm miệng không nói gì.
Viên Giản Ý thì thào yếu ớt: "Cẩn… cẩn thận chút."
"Ừ."
Về đến nhà họ Lục, Viên Giản Ý vốn phải theo vệ sĩ về, nhưng vết thương đột ngột trở nặng, quân y đề nghị ở lại nhà họ Lục để điều trị.
"Tô tiên sinh, lần này sát thủ ám sát cậu là do Tinh chủ phái tới. Nếu Ý thiếu gia đến bệnh viện sẽ để lại dấu vết, dễ bị Tinh chủ phát hiện. Hơn nữa, ngài ấy bị thương, quay về Nguyên Cung cũng dễ lộ thân phận. Vì vậy, tốt nhất tạm thời để ngài ấy ở lại cạnh cậu, chờ hồi phục sẽ rời đi."
Tô Nặc nghe xong tuy không thoải mái, nhưng cũng hiểu lý lẽ. Chỉ là, cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với Viên Giản Ý.
Nhìn vẻ mặt khó xử của cậu, Viên Giản Ý khẽ ho khan, nói nhẹ: "
"Khụ khụ… Nặc Nặc, em yên tâm. Chờ tôi khỏi, tôi sẽ lập tức rời đi, tuyệt không làm phiền em… khụ khụ…"
"Nhưng để anh ở lại nhà họ Lục e rằng không tiện. Hay để anh đến khách sạn?"
Quân y lập tức phản đối: "Khách sạn quá nguy hiểm, dễ bị truy dấu hành tung."
Tô Nặc cạn lời. Không còn cách nào, đành đồng ý để Viên Giản Ý ở lại nhà họ Lục dưỡng thương.
Cậu và Viên Giản Ý vừa bước vào nhà, không hề biết đám quân y và vệ sĩ phía sau đang nhìn nhau đầy phức tạp.
Một vệ sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu chủ đúng là tàn nhẫn với chính mình thật đấy. Mặt không đổi sắc tự bắn vào bụng, chỉ để có lý do ở lại bên Tô Nặc. Tự bắn vào bụng, chỉ để có lý do ở cạnh Tô Nặc."
Quân y lắc đầu: "Một tên điên thật sự."
Trong nhà, Ince như một chú chó nhỏ, chạy tới ngửi ngửi Viên Giản Ý từ trái sang phải, sau đó quét toàn thân hắn một lượt.
Trên màn hình lớn hiện lên một hàng giới thiệu:
Tên: Viên Giản Ý
Tuổi: 20
Giới tính: Omega
Pheromone: Hoa hải đường
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!