Hơn mười phút sau, Tô Nặc nhận được tin nhắn từ Lục Ngộ, nói rằng anh phải đến khu chiến sự một chuyến, bảo Tô Nặc đừng lo lắng.
Tô Nặc biết không thể ngăn được anh, chỉ có thể dặn dò: "Cẩn thận một chút."
Gửi xong, cậu mở trình duyệt lên mạng tra cứu thông tin, muốn tìm hiểu về làn sương mù kỳ quái đó.
Sương đó rõ ràng không bình thường. Chẳng lẽ là vũ khí mới do nhà họ Từ phát triển?
Không hợp lý. Nếu nhà họ Từ thật sự có át chủ bài như vậy, thì đã dùng từ đầu trận, chứ đâu đợi đến bây giờ. Trận chiến vốn đã gần kết thúc, vậy mà vì làn sương mù kia mà hai bên lại tiếp tục giằng co.
Tô Nặc tìm kiếm rất lâu mà không có manh mối, bèn chuyển hướng tra cứu về trùng tộc Zerg.
Kiếp trước, hai anh em nhà họ Lục chết khi chiến đấu với trùng tộc Zerg. Không biết lần này có liên quan gì đến chúng không.
Hiện tại, trùng tộc Sakelu là mối đe dọa lớn nhất với đế quốc. Vài năm trước, không hiểu vì lý do gì mà trứng của chúng bị ô nhiễm, khiến thế hệ mới không ngừng biến dị và tiến hóa.
Tô Nặc thu thập tài liệu mới nhất về các dị biến của Sakelu, đóng gói lại gửi cho Lục Ngộ, dặn anh cẩn thận, lần này khả năng cao có liên quan đến trùng tộc Zerg.
Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.
Từ màn hình điện tử, thấy Tống Tinh Mặc và Lục Danh Tông đang đứng bên ngoài.
Tô Nặc mở cửa, chào đón ánh mắt mệt mỏi của Tống Tinh Mặc. Có lẽ là vì biết Lục Hạnh gặp chuyện, tâm trạng Tống Tinh Mặc luôn trong trạng thái căng thẳng, sắc mặt rất tệ. Anh gượng cười một cái.
"Tô Nặc, tôi phải đến B078 tìm Lục Hạnh. Cậu giúp tôi chăm sóc Danh Tông trước được không?"
"Được."
Dừng một chút, Tô Nặc khuyên: "Lục Ngộ đã đi rồi, anh có thể chờ anh ấy gửi tin tức rồi hãy quyết định?"
"Tôi không đợi được. Tôi phải tận mắt nhìn thấy."
Tô Nặc đành gật đầu: "Được."
Tống Tinh Mặc rời đi, còn cậu và Lục Danh Tông vào trong nhà.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Nặc thử thăm dò: "Cháu đói không? Có muốn ăn gì không?"
Lục Danh Tông nhàn nhạt liếc Tô Nặc một cái: "Cháu không đói."
"Vậy có muốn xem TV không?"
"Không cần."
"Thế cháu muốn làm gì?"
Lục Danh Tông chỉ tay về phía cầu thang: "Con muốn vào tầng hầm của chú út."
"Cái đó phải hỏi chú út của cháu đã."
"Chú là bạn đời của chú út, vào tầng hầm nhà mình mà còn cần xin phép?" Nói xong, Lục Danh Tông nhìn Tô Nặc bằng ánh mắt kỳ quặc: "Chú út đối xử với chú không tốt à?"
Tô Nặc cứng họng. Vì hôn nhân giả nên bình thường cậu rất ít khi bước vào những nơi như tầng hầm, gác mái, sợ vô tình phát hiện bí mật không nên biết.
"Anh ấy đối xử với chú rất tốt. Chỉ là tầng hầm có khi có chuột gián gì đó?" Tô Nặc định dùng mấy thứ ghê tởm để dọa.
Không ngờ Lục Danh Tông chỉ co quắp khóe miệng: "Có cháu ở đây, chú không cần sợ chuột gián."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!