Chương 30: (Vô Đề)

Chuyện bị cảm mạo hoàn toàn không khiến Lục Ngộ nản lòng, anh rất nhanh liền triển khai chiến lược khác.

Lấy lý do là bạn tặng vé, anh mời Tô Nặc đi xem kịch.

Tô Nặc không nghĩ nhiều, liền đồng ý.

Vở kịch đó thuộc kiểu sân khấu đen tối, nhập vai, với âm nhạc bi thương, diễn viên diễn xuất phóng đại, giọng nói chói tai, toàn bộ buổi diễn mang lại một cảm giác quái dị kỳ quặc.

Câu chuyện lại khá đơn giản, một người beta thường dân yêu một omega thuộc tầng lớp thượng lưu. Vì theo đuổi omega, beta dùng đủ mọi thủ đoạn, thậm chí về sau còn giết người. Nhưng không ngờ, sau khi beta bị giam, omega lại quay đầu đi lấy một alpha quyền quý.

Kết thúc, beta bị xử treo cổ. Diễn viên đóng vai beta rất tận tâm, bị treo lơ lửng, lắc lư qua lại mấy vòng, mũi chân suýt chạm vào trán Tô Nặc.

Tô Nặc: "…"

Ra đến cửa nhà hát, gió lạnh thổi vù vù, Tô Nặc kéo chặt cổ áo. Thấy vậy, Lục Ngộ liền khoác chiếc áo khoác đen lên người cậu, tỏ vẻ như lơ đãng hỏi: "Vở kịch thế nào?"

Kịch bản càng xem càng thấy quen, Tô Nặc lập tức nghĩ đến chuyện kiếp trước giữa mình và Viên Giản Ý.

Tình tiết tuy khác, nhưng kết cục lại tương tự.

Yêu nhầm người, sai một bước đầu, về sau sai cả đời.

Beta trong vở kịch đến chết cũng không sửa được sai lầm, có lẽ vì trong lòng hắn chưa bao giờ nghĩ đó là sai, từ lâu đã thay omega biện hộ cho sự vô tình và tàn nhẫn kia.

Tô Nặc suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu, nghĩ thầm đây coi như buổi hẹn đầu tiên giữa mình và Lục Ngộ, thế nào cũng thấy rất ổn.

"Beta đó có ngốc không?"

"Cũng khá ngốc."

"Đúng vậy. Còn trẻ, chưa va vấp nhiều, chỉ vài chiêu nhỏ của omega đã bị xoay vòng vòng." Dừng lại một chút, Lục Ngộ ho khan một tiếng, rồi nghiêm túc nói như người lớn răn dạy: "Sau này đừng để lời ngon tiếng ngọt của omega làm mờ mắt. Nhiều omega không phải loại tốt đẹp gì đâu, đặc biệt là tên họ Viên kia."

Nghe đến đây, Tô Nặc cuối cùng cũng hiểu buổi kịch hôm nay là do ai đạo diễn và nhằm vào chuyện gì.

Thì ra là đang nhắc nhở cậu: đừng yêu mù quáng, đừng để bị Viên Giản Ý mê hoặc.

Nhưng cậu đã nói rõ nhiều lần rồi, người cậu thích không phải Viên Giản Ý…

Tô Nặc nhịn cười, nói: "Nếu Phó tướng Lục anh luôn ở bên em, em nghĩ mình sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt của omega mê hoặc đâu. Chỉ là…"

"Chỉ là gì?"

"Chỉ là anh từng nói, anh sống cuộc đời như l**m máu trên lưỡi dao, sớm muộn cũng chết trên chiến trường. Đến lúc đó nếu anh không còn, em nhất định sẽ rất đau lòng, sẽ cần có người an ủi. Mà nếu khi ấy Viên Giản Ý xuất hiện bên cạnh…" Liếc nhìn sắc mặt Lục Ngộ, Tô Nặc tiếp tục, "Lúc cô đơn trống trải như vậy, em khó tránh khỏi sẽ rung động với anh ta…"

Lục Ngộ: "…"

Nghe xong, đầu óc anh lập tức tưởng tượng ra cảnh linh đường, Tô Nặc cô độc buồn bã, Viên Giản Ý an ủi Tô Nặc, hai người nhìn nhau đắm đuối, ôm nhau khóc rồi ôm nhau ngủ.

Sắc mặt anh lập tức sụp xuống.

Anh còn sống mà Viên Giản Ý đã ngang nhiên thể hiện muốn cướp người, vậy nếu anh chết rồi, chẳng phải Viên Giản Ý sẽ lập tức dọn hành lý đến nhà Lục, chiếm lấy phòng ngủ chính sao?!

Với độ vô liêm sỉ của Viên Giản Ý thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra!

Nghĩ đến đây, Lục Ngộ cau mày, trong lòng bỗng nổi lên một ý nghĩ: Nếu một ngày nào đó anh cảm thấy mình sắp chết, chi bằng ra tay trước, tung truy nã giang hồ, diệt luôn Viên Giản Ý…

Ngay lúc này, Viên Giản Ý vừa bước đến cửa nhà hát liền nhíu mày, cảm thấy bất an. Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Lục Ngộ đang chuẩn bị rời khỏi, lập tức hiểu cảm giác khó chịu này đến từ đâu.

Viên Giản Ý lạnh mặt nhìn Lục Ngộ hai giây, rồi dời mắt sang Tô Nặc đang được khoác áo khoác, hai má ửng đỏ. Ánh mắt anh ta lập tức trở nên dịu dàng, trong trẻo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!