Bên ngoài cửa vang lên giọng của Đàm Sâm: "Xác định kẻ đó đã đi về hướng này?"
"Vâng, bóng đen đó đi đến đây rồi biến mất chỉ trong chớp mắt."
"Tìm hết tất cả phòng của người hầu quanh khu này cho tôi!"
"Rõ!"
**
Vệ sĩ nhanh chóng lần ra đến phòng của Tô Nặc. Gõ cửa mãi không có ai trả lời, họ định cưỡng chế mở cửa thì cánh cửa bên trong đột ngột phát ra tiếng "két" rồi mở hé, một nửa khuôn mặt ló ra.
"Có chuyện gì vậy?"
Đàm Sâm đứng giữa đám vệ sĩ, vành mũ kéo thấp, đổ bóng che gần hết khuôn mặt, khiến ánh mắt trở nên âm u, lạnh lẽo. Gã nhìn chằm chằm Tô Nặc: "Tại sao lâu vậy mới ra mở cửa?"
Tô Nặc vén tấm khăn tắm trên người, để lộ bờ vai trần: "Tôi đang tắm, không nghe thấy tiếng gõ cửa."
Ánh mắt Đàm Sâm chuyển lên mái tóc mái tóc đen nhánh ướt nhèm của cậu, mái tóc mềm mại đó dính sát vào gáy. Gương mặt trắng trẻo mang theo ánh hồng do hơi nước, hàng mi rung rung, đọng lại những giọt sương nhỏ lăn dọc theo khóe mắt.
Bên trong phòng vẫn còn tiếng nước tí tách, chắc là vòi sen chưa tắt.
Đàm Sâm vô thức siết chặt khẩu súng bên hông: "Có thấy ai khả nghi đi qua đây không?"
"Không."
"Chúng tôi sẽ vào kiểm tra phòng một lượt."
Tô Nặc gật đầu, xoay người định nhường lối. Đúng lúc đó, ở cuối hành lang bỗng vang lên tiếng vỡ vụn, theo sau là một bóng đen chợt lóe qua bậc thang.
Vệ sĩ lập tức hét lên: "Đàm quản sự! Kẻ tình nghi ở đây này!"
Đàm Sâm lập tức rút súng, quay người đuổi theo xuống lầu.
"Đuổi theo!"
Chờ đám người đi xa, Tô Nặc lập tức đóng cửa lại. Sau cánh cửa, một bóng người cao lớn vẫn đang chĩa súng vào cậu.
Tô Nặc giơ hai tay, tỏ ý hợp tác: "Người đã bị dẫn đi rồi."
Người bịt mặt không nói gì, ép Tô Nặc đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài.
Lúc này, Đàm Sâm và đám vệ sĩ đang đuổi theo "bóng đen" dưới sân, người bịt mặt nhìn vào màn hình thiết bị trên cổ tay, "bóng đen" lập tức lao về phía sân huấn luyện với tốc độ nhanh đến kinh hoàng, chẳng mấy chốc đã biến mất vào bóng tối.
Tô Nặc chẹp miệng tặc lưỡi, thầm nghĩ, đó là công nghệ tiên tiến gì vậy, là hình chiếu 3D sao?"
Chất lượng còn vượt xa hình ảnh 3D mà cậu vừa bật trước đó.
"Bóng đen" kia mô phỏng cực kỳ chân thật các cử động và phản ứng như một người đang trốn chạy, thậm chí còn phát ra cả âm thanh tương ứng.
Dưới sân, đám vệ sĩ không bắt được người, sắc mặt Đàm Sâm đen như đáy nồi, nói gì đó với cấp dưới, không lâu sau, trên không trung xuất hiện một vòng kết giới đỏ rực.
Những lưới sáng đan xen thành hình thoi dày đặc như mạng nhện, phủ kín toàn bộ Nguyên Cung. Một con chim đêm thị lực kém đâm vào kết giới, lập tức bị thiêu rụi, tan thành làn khói đen giữa không trung.
Người bịt mặt nhìn chằm chằm vào kết giới đỏ, sắc mặt trầm xuống rõ rệt.
Tô Nặc giải thích: "Đó là hồng quang điện nghi, một trong những hệ thống an ninh cấp cao nhất của Nguyên Cung. Ai dám lao ra ngoài sẽ có kết cục như con chim kia."
Vừa nói, Tô Nặc vừa liếc nhìn đối phương. Người này rất cẩn thận, tóc, tai, vóc dáng đều đã được ngụy trang kỹ lưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!