Tô Mặc vừa định mở miệng gọi người, đã bị đối phương giơ tay lên bịt miệng. Một làn hương nhàn nhạt xộc thẳng vào khứu giác cậu, không phải là mùi pheromone, mà là mùi nước hoa, một mùi hương chỉ thuộc về Viên Giản Ý.
Tô Nặc quay phắt người lại, giận dữ trừng mắt nhìn thủ phạm sau lưng.
Cách một bức tường là Lục Ngộ, Viên Giản Ý điên rồi sao?
Rốt cuộc là muốn làm gì?
Có lẽ đã đọc được ý nghĩ trong mắt Tô Nặc, Viên Giản Ý hạ giọng, nói bằng âm lượng chỉ hai người họ nghe được: "Cho tôi chút thời gian, chỉ ba phút thôi."
Ngoài cửa vang lên giọng của Lục Ngộ: "Tô Nặc, xong chưa?"
"Không cần đợi em, anh cứ ra trước đi."
"Ừ."
Chờ tiếng bước chân rời đi, Tô Nặc mới đẩy tay Viên Giản Ý ra. Cậu lạnh mặt nhìn anh ta, Viên Giản Ý cúi đầu nhìn lại, khóe mắt khẽ cong.
"Lần này anh lại muốn nói gì với tôi?"
"Giữa em và Lục Ngộ là kết hôn giả đúng không?" Hai chữ cuối tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Tô Nặc theo phản xạ phủ nhận: "Anh nghe ai nói bậy vậy?"
"Đừng hỏi tôi biết từ đâu, nhưng hiện tại tôi đã biết chuyện này rồi." Từ khi biết được sự thật, Viên Giản Ý như bơm máu gà, ngày nào cũng chăm chỉ tập phục hồi, thể chất và tinh thần đều phục hồi nhanh chóng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tô Nặc nhíu mày nhìn Viên Giản Ý, rốt cuộc ai là người tiết lộ chuyện này?
Người biết cũng không nhiều.
Cậu cười lạnh: "Tôi không hiểu vì sao anh lại hiểu nhầm như vậy. Anh thấy tôi giống người không thích Lục Ngộ à?" Ngừng một chút, cậu nói thêm: "Anh thấy Lục Ngộ giống người không thích tôi sao?"
Sắc mặt Viên Giản Ý sa sầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Nặc.
Trong lòng thầm nghĩ, cuộn hôn nhân này là giả, nhưng tình cảm của họ lại là thật. Hai người sống cùng dưới một mái nhà, rất dễ lau súng cướp cò, thành sự thật.
Tâm trạng vốn vui vẻ nay lập tức bị cảm giác nguy cơ thay thế.
Anh ta nghiến từng chữ: "Cho dù hai người có tình cảm thật, tôi cũng không bận tâm. Tôi có thể chờ."
Tô Nặc: "…"
Cảm giác cạn lời vừa hiện lên thì cửa nhà vệ sinh phía trước khẽ mở ra, lộ ra gương mặt lạnh như băng của Lục Ngộ.
Viên Giản Ý nghe tiếng động, quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Lục Ngộ.
Hai người đối đầu trong im lặng, nhưng pheromone lại đang tấn công lẫn nhau.
"Ý Thiếu gia không biết chữ à, đi nhầm nhà vệ sinh?"
Omega và Alpha không dùng chung nhà vệ sinh, chỉ có Beta là có thể vào cả hai.
Khóe môi Viên Giản Ý càng cong sâu: "Vậy Phó tướng Lục bị tiêu chảy sao? Đi rồi lại quay lại nhanh thế?"
Tô Nặc không cảm nhận được sự bất thường từ pheromone, tưởng hai người chỉ đang đấu võ mồm, cậu thấy đau đầu. Vừa rồi cậu không muốn gọi Lục Ngộ vào cũng vì sợ hai người này đối đầu rồi gây rối loạn, không ngờ Lục Ngộ lại quay lại.
Hoặc có khi Lục Ngộ vốn chưa từng rời đi…
Nghĩ vậy, Tô Nặc có chút chột dạ, liếc Lục Ngộ một cái, rồi bước đến đứng cạnh anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!